Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 520: Người làm chứng (1)

Lục Tân thân thiện nhìn xem con quái vật nhỏ nấp trong góc tường, vừa nhỏ yếu đáng thương lại vừa nghe lời, anh nở một nụ cười ấm áp.

Tên của nó là Mê Tàng, đây là danh hiệu mà tổ chức Hắc Đài Trác cấp cho nó.

Nó chịu sự quản lý của một nhánh mang tên tiểu đội Địa Ngục, mục đích đến đây lần này là để tiêu diệt những người đã chứng kiến căn cứ thí nghiệm ở thị trấn Bạch Tháp, đồng thời đoạt lại tư liệu mà trụ sở để lộ ra ngoài. Nhưng bây giờ, dưới sự khuyên bảo thân thiện của Lục Tân, nó đã bỏ đi suy nghĩ này, còn thả tất cả mọi người trong đội xe ra, chờ xét xử công bằng.

Đầu xe Cao Đình, còn có tất cả người trong đội xe đều không có chuyện gì, thậm chí cũng không hề để lại di chứng, chỉ có điều bị ảnh hưởng lâu như vậy, bọn họ đều có một cảm giác như ngủ mới tỉnh, đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh và cảm thấy có gì đó không chân thực.

Cuối cùng, tập thể bọn họ đều nhìn về phía con quái vật đang ngồi xổm trong góc tường kia, trong lòng mỗi người đều vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nói ra mấy lời thân thiết.

"Cuối cùng là thứ gì vậy?"

"Quá dọa người rồi, đập chết nó đi."

"Quái vật thế này cho dù có đập cũng không chết đâu, hẳn là nên đốt một nồi lửa rồi hầm cách thuỷ nó đi."

Trong ánh mắt đáng sợ của từng người, quái vật nhỏ yên lặng ôm chặt lấy đầu mình, vùi đầu vào trong cái xúc tu.

"Mọi người không sao là tốt rồi, kiểm tra thân thể của mình một chút xem có còn nguyên vẹn hay không..."

Lục Tân an ủi đám tài xế già trong đội xe, sau đó quay đầu nhìn về phía một người đàn ông mặc âu phục sạch sẽ gọn gàng, tóc rẽ ngôi trong vô cùng đẹp trai, rõ ràng trang phục của anh ta không hề tương xứng với trang phục của đám tài xế này, lúc này anh ta cũng đang ở trạng thái vừa tỉnh dậy.

"Vậy, anh chính là..."

Đối mặt với câu hỏi của Lục Tân, người trẻ tuổi kia lắc đầu, đưa tay ra với Lục Tân: "Chào anh."

Bởi vì xung quanh có nhiều người như vậy, cho nên anh ta cũng không nói ra danh hiệu của Lục Tân, chỉ bảo: "Tôi họ Lệ, là nhân viên cơ quan của Thanh Cảng trú tại thành phố trung tâm, anh có thể gọi tôi là anh Lệ, hoặc cứ gọi thẳng tên của tôi, Lệ Cương. Lần này thật sự là quá nguy hiểm rồi, may mà trước đó tôi cảnh giác sớm, để lại ám hiệu cho anh, bằng không, ngay cả cùng dính với đội xe này, chỉ sợ là cũng đã bị con quái vật kia hại rồi..."

Nói rồi, anh ta trừng con quái vật ngồi xổm trong góc tường kia một cái, giống như muốn bước lên đạp nó hai cước vậy.

Lục Tân ngơ ngác một chút, vội nói: "Chào anh Lệ, có điều, ám hiệu mà anh nói đó là gì thế?"

"Anh không nhìn thấy ám hiệu tôi để lại hay sao?"

Lệ Cương có chút kỳ quái, hỏi: "Chính là tờ giấy kia ở trong phòng của anh đó, tôi đến sớm, lúc đến anh đã ra ngoài với đội xe rồi, tôi trông thấy tờ giấy ở trong phòng của anh, vẫn còn chưa kịp sắp xếp gì cả thì con quái vật này lại tới, thời gian khẩn cấp, tôi chắc chắn rằng mình không thể trốn thoát nên cũng chỉ kịp gấp tờ giấy lại, để lại cho anh một tin tức mấu chốt quan trọng nhất..."

"Tin tức mấu chốt quan trọng nhất?"

Lục Tân có chút lấy làm kinh hãi: "Cái gì?"

"Anh cũng không có phát hiện à?"

Rõ ràng sắc mặt của Lệ Cương có chút cổ quái: "Tôi bẻ tờ giấy thành một góc đối, chỉ vào một tấm menu trên tường."

Lục Tân cũng đều mông lung một chút: "Cái này có ích gì chứ?"

Sắc mặt của Lệ Cương trở nên nghiêm túc: "Sao có thể vô dụng chứ?"

"Gấp tờ giấy lên là để cho anh biết tôi từng đến. Gấp tờ giấy thành hình sừng nhọn, trong nghề này của chúng ta đại biểu cho việc có nguy hiểm tồn tại. Ngoài ra, lúc ấy tình thế khẩn cấp, tôi chỉ có thể hướng góc đối vào tấm menu dán trên tường. Nói một cách chính xác, tôi đang chỉ món hướng menu bên trên hành lá trộn lẫn tám mang cái này đồ ăn. Đây là nói với anh, đối thủ là một con quái vật có xúc tu lớn như bạch tuộc đó..."

Lục Tân trực tiếp giật mình: "..."

Lệ Cương một hơi, đáp: "Thời gian khẩn cấp, tin tức mà tôi có thể để lại cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi, có vấn đề gì hay không?"

"Đúng là anh để lại tờ giấy không có vấn đề gì..."

Một lát sau, Lục Tân mới trả lời: "Vấn đề nằm ở chỗ tôi không có nghĩ đến những thứ này..."

"Hả?"

Lệ Cương hơi nghiêng đầu, híp mắt dò xét Lục Tân.

Bầu không khí có hơi xấu hổ...

"Anh Lệ đúng là lợi hại mà..."

Lục Tân suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười, đáp: "Trong thời gian ngắn như vậy, mà có thể để lại nhiều đầu mối đến thế."

Lệ Cương đã bày ra một tư thế chiến đấu, anh ta không ngờ thế mà Lục Tân lại tán thưởng mình, bèn sửng sốt một chút.

"Anh cũng không hề để ý đến manh mối của tôi mà đã khiến quái vật, tôi..."

Anh ta chậm rãi mở miệng, thử thăm dò: "... Cũng rất tốt đó."

Nụ cười trên mặt Lục Tân càng phong phú hơn, anh bảo: "Kém xa, tôi cũng bị thương rồi này..."

"A, vết thương ở đâu thế?"

"Ở..."

Lục Tân tìm tìm, rồi lại mất mát nói: "Đã phục hồi như cũ rồi..."

"A, thật là lợi hại..."

"Cũng tốt cũng tốt, đây là vấn đề thể chất của tôi, anh Lệ không có năng lực mà còn để lại ám hiệu được, đó mới là thật sự lợi hại..."

"Ha ha, giống nhau giống nhau, lúc trước đã học chương trình huấn luyện đặc biệt, tôi cũng chỉ đứng thứ hai cả lớp mà thôi..."

"Ai đứng đầu thế?"

"Trần Tinh anh có từng nghe nói chưa?"

"A, a, anh Lệ, anh thật là lợi hại mà..."

Bầu không khí lập tức lại trở nên vô cùng hoà hợp.

Tiểu Chu ở cách đó không xa bội phục nhìn hai người bọn họ, cậu chỉ mới nghe trộm được một chút.

Nhìn từ trên nét mặt, cậu cảm thấy hai người này đều vô cùng thần bí và rất chuyên nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận