Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 487: Kế hoạch bồi dưỡng thân thể Thần (2)

Có một cơn gió nhẹ thoáng thổi qua người anh, ánh sáng màu đỏ của trăng máu ở trên đỉnh đầu dường như cũng trở nên càng mê ly hơn một chút.

Trong lòng Lục Tân cũng phát hiện một điều, anh quay người sang chỗ khác liền trông thấy mẹ.

Bà mặc một bộ lễ phục ngắn màu trắng, phía trên có từng mảng hoa văn lớn màu đỏ, dường như là hoa hồng.

Kiểu lễ phục ngắn màu trắng thế này, người bình thường mặc vào chắc chắn sẽ có một chút xinh đẹp ướt át một chút, nhưng khi bà mặc vào lại có khí chất mà còn ưu nhã.

Trên đầu bà đội một chiếc mũ dạ rộng vành, che khuất hơn một nửa gương mặt, chỉ có thể trông thấy đôi môi màu đỏ thắm vô cùng tươi đẹp.

"Muốn đi một chút không?"

Mẹ chuyển chiếc túi nhỏ qua tay trái, mỉm cười đưa tay ra với Lục Tân.

"Vâng!"

Lục Tân gật đầu, bắt lấy bàn tay của mẹ rồi đứng lên.

Anh cùng với mẹ chậm rãi đi về hướng thị trấn Bạch Tháp, hai người sóng vai đi vào vùng hoang dã dưới ánh trăng máu.

Vì nguyên nhân nóng lòng muốn được nghỉ ngơi để hồi phục, đội xe cũng không hề rời đi quá xa thị trấn Bạch Tháp, mà chỉ cắm trại ở cách đó khoảng mười dặm, cho nên sau khi đi đến một chỗ dốc, ngẩng đầu nhìn lại là có thể nhìn thấy một cái thị trấn bỏ hoang bên dưới ánh trăng máu kia. Bây giờ là ban đêm, dường như cũng ít sương mù hơn so với ban ngày, có thể mơ hồ nhìn thấy những toà nhà cao ngất và so le ở bên trong cái thị trấn bỏ hoang kia.

"Con xem một chút đi."

Mẹ lấy trong cái túi xách nhỏ ra một bản văn kiện thật dày.

Lục Tân để ý, dường như trên bản văn kiện này có dính một vài vết máu.

Anh thản nhiên nhận lấy, nương nhờ ánh trăng để xem, chỉ thấy trên nhãn hiệu màu trắng dán trên bản văn kiện này có một con dấu viết hai chữ tuyệt mật, ngoài ra còn có một dòng chữ in chỉnh tề ngay ngắn: "Kế hoạch đào tạo thân thể Thần là Khởi động hạng 3 giai đoạn 3."

Lục Tân lẳng lặng nhớ kỹ cái tên đó, sau đó anh mở bản văn kiện ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trong.

Đều là những công thức lít nha lít nhít, còn có một số hình ảnh và mô hình liên quan đến cấu tạo của não bộ.

Lục Tân xem không hiểu thứ này nên gấp nó lại cầm ở trong tay, tò mò hỏi: "Đây là cái gì thế?"

"Mẹ nhặt được lúc đi dạo phố ở thành phố này đấy."

Mẹ cười nói: "Có vật này có liên quan đến thứ mà các con gặp được hôm nay."

"Mẹ vốn chỉ đi dạo thôi sao?"

Lục Tân híp mắt cười cười, cũng không nói thêm gì nữa: "Rốt cuộc, cái thứ hôm nay là gì thế?"

"Là một vài thứ rất mê người nhưng lại không nên xuất hiện."

Trên mặt mẹ hiện lên một nụ cười thản nhiên, bà nói: "Trước kia, đến cả mẹ cũng không ngờ đã có người có thể làm được bước này, điều này chứng minh rằng lá gan của bọn họ rất lớn, hơn nữa trình độ cũng không kém. Ngoài ra, nếu như bọn họ đã bắt đầu thiết kế loại đồ vật có liên quan đến giai đoạn thứ ba, mẹ nghĩ, có lẽ bọn họ đã bước được một bước rất dài trong giai đoạn nghiên cứu một thứ nào đó..."

"Giai đoạn thứ ba à?"

Lục Tân trầm mặc nhớ lại, theo lý thuyết, đó dường như là một thứ vô cùng lợi hại.

Nhưng cái thứ mà anh gặp được hôm nay kia, dường như cũng không đáng sợ lắm.

Dường như mẹ cũng hiểu rõ suy nghĩ của Lục Tân, bà mỉm cười nhìn sang phía anh: "Con cảm thấy thứ đó là gì?"

Lục Tân đáp: "Quái vật."

Dừng một chút, anh lại nói: "Quái vật chân thật."

Ấn tượng đầu tiên của con quái vật hình đầu kia để lại cho anh chính là thực thể.

Lục Tân đã gặp phải rất nhiều quái vật tinh thần, nhưng rất ít gặp thực thể.

Ngoài ra, dường như con quái vật hình đầu này cũng có thể ảnh hưởng đến tên điên, thậm chí còn có thể cho tên điên tư duy và suy nghĩ nữa.

Dưới tình huống ở một khoảng cách tương đối gần, nó cũng có thể ảnh hưởng đến người bình thường, thậm chí là cả bản thân anh.

Loại ảnh hưởng này mạnh hơn nguồn ô nhiễm bình thường nhiều.

Dù sao nó cũng ảnh hưởng đến anh trọn vẹn năm giây.

Có điều, nếu chỉ dùng năng lực ô nhiễm mạnh mẽ như vậy để gây ảnh hưởng cho tên điên...

"Có lẽ đó không phải là ảnh hưởng đến tên điên."

Dường như mẹ biết được suy nghĩ của Lục Tân cho nên mỉm cười nhìn về phía anh: "Mà là sản xuất ra tên điên chứ nhỉ?"

Lục Tân hơi ngơ ngác một chút, trong đầu anh hiện lên dáng vẻ của những tên điên kia. Thân thể của bọn chúng đều rất cường tráng, rất khác với những loại động vật quý hiếm gầy đến khô khốc bởi vì không được ăn uống trong một thời gian dài thường gặp trên hoang dã.

Bọn chúng đều mặc quần áo thống nhất, đó là một loại quần áo liền thể màu lam.

Dường như, thân thể của chúng cũng cường tráng hơn những tên điên bình thường khác một chút, nói là tên điên, không bằng gọi nó là quái vật.

Rõ ràng, bọn nó cũng sợ đạn hơn.

Cho nên, nếu như những tên điên này đều được chuyển hoá từ người bình thường...

Anh kéo căng khoé miệng một chút.

"Vậy, con định xử lý như thế nào?"

Mẹ nhìn về phía Lục Tân, nụ cười trên mặt càng ưu nhã hơn.

"Đương nhiên là tìm ra bọn chúng rồi."

Lục Tân khẽ trả lời: "Loại chuyện thất đức như thế này, nhất định phải được điều tra nghiêm túc."

"Vậy là tốt rồi."

Mẹ gật đầu cười, bảo: "Có điều, nếu đã phát hiện được chuyện này, vậy mẹ cũng sẽ đến thăm bạn cũ một chút, mẹ cần phải biết họ đã nghiên cứu loại sức mạnh kia đến mức độ nào rồi, cho nên chuyện ở thành phố trung tâm của chúng ta phải nhờ con cố gắng thêm rồi."

"Mẹ muốn đi à?"

Lục Tân hơi trầm mặc, anh ngẩng đầu nhìn mẹ một cái, dường như trong mắt ẩn chứa rất nhiều thứ.

Đến ngay cả cái bóng dưới chân anh cũng hơi giật giật .

"Đúng là phải đi khỏi nhà, nhưng chỉ vài ngày thôi."

Mẹ mỉm cười, lườm cái bóng một cái, sau đó nhìn về phía Lục Tân, nói: "Con đã lớn thế này, còn không thể rời khỏi mẹ sao?"

"Mẹ hiểu rõ tình huống rồi, khi nào con gặp nguy hiểm mẹ sẽ quay lại nhé."

Mẹ nhẹ nâng tay vỗ về gương mặt của Lục Tân một chút rồi cười nói: "Lúc mẹ không có ở đây, nhất định con phải chăm sóc cha với em gái cho thật tốt đó, dù sao bây giờ con cũng đã trưởng thành rồi, cũng không có nhiều người ức hiếp con nữa, đương nhiên, gặp phải những thứ có liên quan đến giai đoạn thứ ba, còn có những chuyện hoặc là quái vật có liên hệ đến người đề cập tới mười ba chủng tinh thần thể của Thanh Cảng, con vẫn phải cẩn thận một chút đấy..."

"Cẩn thận..."

Dường như Lục Tân có hơi chần chừ: "Cẩn thận cái gì chứ?"

Nụ cười của mẹ trở nên hơi nghiền ngẫm, ánh mắt cũng toả sáng:

"Đương nhiên là khống chế tính tình của mình cho cẩn thận rồi, đừng nên làm mọi chuyện quá cháy đấy nhé..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận