Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1651: Giai đoạn thứ hai của kế hoạch Thiên quốc và đội dọn dẹp mạnh nhất trong lịch sử (1)

Câu hỏi về ngày tận thế?

Lục Tân ở trên nóc nhà, nghe những người bên dưới lo lắng và khó chịu nhưng cứ thảo luận dai dẳng ở dưới.

Bỗng nhiên anh cảm thấy có chút buồn cười nhưng cũng hơi cảm động.

Anh không biết thời điểm xây dựng lên Thanh Cảng còn có lựa chọn theo kiểu này.

Có điều, suy nghĩ tương tự, anh cũng không xa lạ gì.

Bởi vì trước kia, ngày nào Thanh Cảng cũng nói trên đài phát thanh về suy nghĩ này, nói với người của mình, cũng nói cho người ở ngoài tường cao nghe, nghe tới nghe lui, ai cũng có chút chán, dần dần cũng thành gió lùa bên tai, không ai chú ý nữa.

Dù sao, sau đó tất cả thành phố cao tường khác cũng sẽ nói những điều tương tự, thậm chí còn nói nhiều mà dễ nghe hơn.

Bây giờ nghe thấy Tô tiên sinh nói đến vấn đề này, trong đầu anh vừa sinh ra chút buồn cười lại có chút ý nghĩ cảm động.

Chuyện này căn bản là không có ý nghĩa gì cả?

Trong lúc đưa ra lựa chọn cho đề tài đấy, ai lại lựa chọn phô ra bộ mặt hèn yếu của mình chứ?

Điều này cũng có nghĩa là, ai cũng biết phải làm như vậy thì mới đúng.

Nhưng có mấy ai khi gặp vấn đề phức tạp như vậy sẽ lựa chọn làm như thế đâu?

Chuyện này còn nói rõ, làm người cũng là một việc rất khó khăn…

Có điều, dù như thế nào, tại thời khắc này, ở bên trong hội nghị nghe được vấn đề này cũng làm cho Lục Tân có chút kính trọng.

Lời nói hoa mĩ có giá trị nhất khi nào?

Đáp án là: Tại thời điểm thực hiện nó.

Trong phòng họp yên tĩnh một chút, rồi đi tới bước cuối cùng là bỏ phiếu.

Lục Tân thu hồi lực lượng tinh thần của mình, không muốn nghe tiếp.

Bởi vì anh đã biết đáp án, nhưng cũng không muốn biết cụ thể ai là người đồng ý, ai là người phản đối, bởi vì điều này không cần thiết.

Lòng người không nên nhìn sâu, chỉ cần ở bên ngoài thưởng thức sự tốt đẹp là được.

Đây là một lần nghe lén trái với quy tắc, nhưng Lục Tân cho rằng lần này rất đáng.

Vấn đề của Thanh Cảng rất nhiều, lúc anh vẫn còn ở thành phố vệ tinh số hai làm việc, mỗi lần nghe bọn họ phàn nàn, có lần cũng cảm thấy bọn họ oán trách rất đúng, nhưng trong chuyện lớn như thế này, Thanh Cảng cũng không làm bản thân mình thất vọng.

Có lẽ, có vài sự thật đã sớm bày ra ở nơi đó rồi?

Làm một trong mười hai thành viên của liên minh cao tường, chừng nào thì Thanh Cảng bắt đầu trổ hết tài năng đây?

Là sau khi gặp được mình?

Hay khi Oa Oa ra ngoài?

Không, thực ra nguyên nhân còn sâu sắc hơn.

Tỷ như làm một trong mười hai tường cao, Thanh Cảng tiếp nhận di sản văn minh của thời trước cũng không phải là nhiều nhất.

Thế nhưng, Thanh Cảng lại là nơi sớm lập ra trật tự, khôi phục văn minh.

So sánh với thành phố trung tâm không cùng cấp độ, Thanh Cảng có số thành vệ tinh lớn thứ hai.

Cái này cũng nói lên, Thanh Cảng cũng nhận được số dân cư ở hoang dã là nhiều nhất.

Số phạm vi phóng xạ, số lượng điểm tụ tập cũng được xếp thứ hai.

Số liệu này, nếu bỏ qua địa vị của thành trung tâm thì không thể nghi ngờ gì, Thanh Cảng là thành xuất sắc nhất.

Nếu như chọn tật xấu thì cũng có rất nhiều, ví dụ như để số Tám tới đây, chỉ một lúc thôi là có thể lấy được một đống tật xấu.

Thế nhưng tật xấu cùng với biểu hiện của bản thân vốn là hai việc khác nhau.

Cho nên, không phải là Thanh Cảng gặp được Oa Oa hay chiêu mộ được anh thì may mắn.

Mà là, Oa Oa và mình gặp được Thanh Cảng là một chuyện hết sức may mắn.

Lúc nghĩ đến vấn đề này, Lục Tân thở ra một hơi thật sâu, tâm tình cũng vui vẻ và dễ chịu hơn.

Anh nhìn về phía nhà khách ở xa xa, nhìn về các bạn bè đang ở trên tầng cao nhất, nhẹ nhàng đưa tay ra làm thủ thế OK.

Sau đó, anh cúi người đi dọc theo vách tường.

Ở phía xa xa, trên mái nhà khách, Số Mười Bốn còn đang buồn ngủ, ngơ ngác nhìn về những người khác: “Anh ta làm hành động như thế là ý gì?’

“Có thể đi về ngủ rồi?”

Số Ba và Số Năm đều có chút mờ mịt, lắc đầu.

Tiểu Thập Cửu còn ngáp một cái thật lớn.

Số Tám thì có chút xúc động: “Mặc dù tôi cũng không biết nó có nghĩa gì, nhưng có vẻ như tôi rất hưng phấn…”

Lúc Lục Tân đi dọc theo vách tường, trở về phòng họp thì đã có kết quả bỏ phiếu.

Năm người, 3 đấu 2.

Thanh Cảng có tổng cộng năm vị tiên sinh, lại thêm giáo sư Bạch là sáu người.

Nhưng vừa rồi có một vị tiên sinh là Tống tiên sinh đã bị tước đoạt quyền lực và thân phận cao nhất Thanh Cảng, mất đi tư cách bỏ phiếu.

Cho nên, rất dễ dàng xuất hiện kết quả, không có phiếu được bỏ.

Chuyện này cũng coi như là cái giá mà Tống tiên sinh phải trả đi…

“Đã có kết quả, vậy chúng ta sẽ dốc toàn lực để ứng phó.”

Lúc Lục Tân chuẩn bị bước vào từ cửa sổ, đã nghe được phía bên trong phòng họp có người đứng lên, trầm giọng nói: “Nhưng không cần biết là dùng tình thế gì để chấp hành kế hoạch này, ta hy vọng tất cả mọi người cẩn thận một chút, tôi không hy vọng vì kế hoạch này mà Thanh Cảng vốn có cơ hội giữ an toàn rồi lại lâm vào nguy hiểm trước nay chưa từng có.”

“Dù sao, theo như cái lựa chọn kia thì cũng chỉ hỏi chúng ta có đồng ý mạo hiểm đi cứu người hay không.”

“Chứ không phải là đồng ý đi ra ngoài chịu chết…”

“Sẽ không.”

Thời điểm Lục Tân đi vào từ cửa sổ, trước hết anh đã lên tiếng trả lời: “Bởi vì tôi sẽ giúp các người.”

“Ừm?”

Bất thình lình bị Lục Tân đi đến, tất cả mọi người đều run lên.

Tựa hồ như bọn họ không nghĩ tới, người vẫn một mực tuân thủ quy tắc như Lục Tân thế mà lại cách mình gần như vậy, càng không biết được là vừa nãy anh có nghe lén cuộc thảo luận của bọn họ hay không. Nhất là vẻ mặt của những người vừa mới phát biểu ý kiến phản đối đã có chút lo sợ.

“Không có gì đâu, tôi có thể hiểu những lo lắng của mấy người.”

Lục Tân nhìn ra sự lo lắng của bọn họ, cười an ủi: “Ngoài ra, cũng không phải là tôi muốn nghe lén.”

“Thực ra, tôi ở ngoài cửa sổ, hay ngoài rìa thành phố, thậm chí là ở vài ngàn dặm bên ngoài thì kết quả vẫn giống nhau.”

“Chỉ cần tôi quan tâm về kết quả của hội nghị này, tôi vẫn có thể nghe được.”

“…”

“A…”

Mấy vị tiên sinh đều hít sâu một hơi, càng cảm thấy lo lắng.

Cũng trong lúc đó, giáo sư Bạch có chút lo lắng, giật mình nhìn về phía Lục Tân: “Anh trang điểm rồi?”

“Tại sao lại như vậy?”

Lục Tân giật mình: “Tôi là con trai, cũng không phải lên bục nhận thưởng, cũng không phải đi kết hôn, trang điểm cái gì?”

“Cái này…”

Vẻ mặt của giáo sư Bạch lại càng kinh ngạc: “Cái kia là…lực lượng của cậu lại tăng lên rồi?”

“…Đúng thế.”

Suýt chút nữa thì Lục Tân không bắt kịp suy nghĩ của ông ta, đành phải gật đầu.

“Nhiều hay ít?”

Giáo sư Bạch ngay lập tức hỏi thăm.

“Không có nhiều!”

Lục Tân thành thật trả lời: “Tăng lên hai điểm thôi.”

“Ừ.”

Giáo sư Bạch gật đầu, bình tĩnh tiếp nhận kết quả này.

Trong lòng Lục Tân tì bỗng nhiên hơi tò mò: ‘Có phải ông ta không biết hai điểm này có ý nghĩa gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận