Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 629: Người gánh vác lực lượng của thần linh (1)

“Kéo khóa. . . khóa kéo lên à?”

Dù thế nào thì Lục Tân cũng không ngờ được là thử thách đầu tiên anh gặp được khi đến Viện Nghiên cứu lại như vậy.

Nhìn dáng người cao gầy, tấm lưng láng mịn như sữa bò của cô ta, anh hơi im lặng một lúc. Sau đó khi đối phương khẽ dậm chân, ánh mắt nhìn dường như đang tức giận nhìn anh chăm chú thì anh quyết định cứ làm theo nguyên tắc giúp người làm niềm vui của mình, lặng lẽ đi đến bên cạnh cô ta.

Cầm chiếc khóa kéo nho nhỏ kia nhấc ra bên ngoài một chú sau đó trong tình huống không tiếp xúc với cơ thể của cô ta nhanh chống kéo khóa lên.

Sau đó, anh lùi lại khoảng ba mét, nhẹ nhàng thở một hơi.

Người phụ nữ từ từ quay người lại, chỉ thấy cô ta khoảng ba mươi tuổi, trên mặt trang điểm đậm, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy diêm dúa. Chỉ là màu môi đỏ thắm kia và tóc dài gợn sóng như thác nước kia thật không phải người bình thường có thể chống đỡ được.

Nhưng cô ta lại rất có thể chống đỡ được, da trắng, môi đỏ, đôi mắt sâu giống như là vách núi, dáng người để cho người ta nhìn mà than thở.

Quần áo cô ta đang mặc cùng một loại với sườn xám, hai bên xẻ tà rất cao. Sau khi cô ta xoay người thì ngồi lên mặt bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía sau rồi lấy từ trong ngăn kéo một đôi tất chân màu đen, bắt đầu mặc từ mũi chân đến toàn bộ đôi chân.

Lục Tân lặng lẽ dời tầm mắt sang chỗ khác, trong lòng thầm nghĩ: “Chân thật dài.”

Nhưng chỉ nói chân dài thôi thì chưa đủ, bởi vì vóc dáng của người phụ nữ ngày rất tiêu chuẩn, chỗ nào cũng đẹp.

“Em trai thật là nghe lời…”

Người phụ nữ mặc tất chân xong lại cầm lấy một chiếc áo khoác trắng ở bên cạnh khoác ra bên ngoài sườn xám. Sau đó cô ta lấy từ chiếc hộp dưới bàn ra một đôi giày cao gót màu đen, nhưng lại không vội vàng mặc vào mà là xách trong tay, vẫn ngồi ở trên bàn làm việc.

Cô ta hứng thú đánh giá Lục Tân vài lần, nhẹ giọng mở miệng: “Cậu chính là đứa bé chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm đó à?”

Thấy váy áo cô ta đã chỉnh tề hơn một chút, Lục Tân mới bắt đầu quan sát cô ta…

Trong ấn tượng của anh, vẻ đẹp và tinh tế, thậm chí là những từ ngữ giống như trang điểm đều không hề liên quan đến áo khoác trắng.

Lúc anh ở Thanh Cảng cũng đã từng gặp hai người phụ nữ trong Viện Nghiên cứu. Một người là giáo sư Viện nghiên cứu thần bí học, còn một người là bác sĩ Giả nghiên cứu tâm lý học. Hai người họ một thì tóc tai bù xù, nhìn sơ qua có mấy phần giống với bà đồng, một người khác là bác sĩ Giả cũng thường xuyên chăm chút bản thân sạch sẽ, trên mặt luôn nở một nụ cười khiến người ta cảm thấy thoải mái nhưng từ trước đến nay chưa từng thấy cô trang điểm…

Nhưng bây giờ anh lại nhìn thấy một nữ nghiên cứu viên mặc một chiếc áo khoác trắng, khí chất quyến rũ.

Đôi môi đỏ thắm xinh đẹp rực rỡ giống như một minh tinh điện ảnh.

Người như vậy nên xuất hiện ở trên sân khấu, nhưng bây giờ lại mặc một chiếc áo khoác trắng, ngồi ở phía sau bàn làm việc.

Hơn nữa, vấn đề mà cô ta hỏi cũng nằm ngoài dự đoán của anh, không hề vòng vo.

Trên mặt Lục Tân lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô ta một cái.

“Ồ! Rất xin lỗi. . .”

Đôi môi được điểm tô bởi son môi cao cấp của người phụ nữ hé mở, để lộ biểu cảm hơn áy náy, khẽ cười nói:

“Tôi không thích nói vòng vo, đơn giản, hiệu suất, còn có thể làm tất cả mọi người có cảm giác thẳng tanh thoải mái…”

“Nếu như cậu cảm thấy không quen thì tôi có thể điều chỉnh tiết tấu của tôi chậm lại một chút…”

“Tuy nhiên, cậu muốn gặp tôi, tôi cũng muốn gặp cậu. Dù sao hai ta cũng là người có tình, ta có ý, vậy cho nên…”

Lục Tân lập tức hiểu rõ ý nghĩ của cô ta.

Cảm thấy cô ta ví von thật kỳ diệu.

Sau khi hơi trầm ngâm một lát, anh chân thành trả lời: “Tôi lớn lên ở Thanh Cảng, tên là Lục Tân, sau khi được Bộ xử lý ô nhiễm đặc biệt chiêu mộ thì bọn họ đặt cho tôi một danh hiệu là “Đơn binh”. Còn về việc trốn khỏi phòng thí nghiệm mà cô nói…”

Dừng một chút, anh thản nhiên trả lời: “Tôi cũng chỉ có một số mảnh vỡ kí ức vụn vặt, trí nhớ chi tiết hơn đều bị mất.”

“Bây giờ tôi đang định tìm lại những ký ức này.”

“Rất thẳng thắn!”

Nữ nghiên cứu viên xinh đẹp kia cười cười, khen ngợi: “Rất biết cách phối hợp, mặc dù hơi ngây ngô nhưng thái độ rất tốt.”

Nói xong, cô ta đổi đôi chân thon một cái, cười tủm tỉm nói: “Ấn tượng của tôi đối với cậu đã tốt hơn nhiều rồi.”

“Sao cô ta nói cứ hơi là lạ nhỉ?”

Lục Tân cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nói nên lời, đành cho rằng tất cả đều đúng.

“Ngồi đi.”

Nữ nghiên cứu viên đứng dậy, để Lục Tân lên ghế sa lon ở bên cạnh, sau đó cầm chén giấy rót nước lọc đưa cho anh. Còn cô ta thì ngồi ở bàn làm việc, áo khoác trắng vẫn chưa cài cúc, đôi chân thon dài dường như dài hơn của Lục Tân một chút.

Tầm mắt của cô ta chăm chú nhìn Lục Tân, hình như đang cân nhắc nên bắt đầu như thế nào.

“Tôi họ An, tên là Tư Tư. Cậu có thể gọi tôi là tiến sĩ An, hoặc là…”

Cắn cắn môi đỏ, cười nói: “Chị.”

Lục Tân ngơ ngác một chút, ngẩng đầu nhìn cô ta, nói: “Tiến sĩ An, thật ra tôi đến là để…”

“Không nghe lời, quả nhiên có tính cách cứng nhắc của tuổi trẻ…”

An Tư Tư cười “xùy” một tiếng, sau đó mới nhìn Lục Tân nói: “Không cần vội vàng, để tôi nói trước.”

“Tôi đã nghe nói về thí nghiệm cấm kỵ của Bàn Đen. Lúc đầu chuyện này là do Tổng Sở hành chính và Bộ rửa sạch ô nhiễm đặc thù của thành phố chúng ta xử lý. Chỉ tiếc là Bộ rửa sạch ô nhiễm đặc thù của thành phố trung tâm đã bị mua chuộc, biểu hiện cực kỳ không tốt. Cũng nhờ có những người có năng lực của Thanh Cảng các cậu, hoặc nói là có… cậu, đã xử lý chuyện này. Cho nên, theo quy tắc cậu có thể lựa chọn thù lao của mình.”

Nói xong, cô ta cười cười, nói: “Hiện tại là tôi tạm thời thay thế Đặc Thanh Bộ xử lý những việc này, kinh nghiệm không nhiều. Nhưng tôi nghĩ, tôi có thể đưa cho cậu vài lựa chọn. Thứ nhất, cậu có thể nhân cơ hội này gia nhập Viện Nghiên cứu, làm một số công việc trong khả năng…”

“Hả?”

Đây là điều Lục Tân trăm triệu lần không nghĩ tới, ngơ ngác một chút, anh mới nói: “Tôi có thể làm cái gì?”

An Tư Tư tới gần tai Lục Tân, khẽ cười nói: “Ví dụ như để người khác nghiên cứu cái gì đó.”

Lục Tân lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt không tốt nhìn nữ nghiên cứu viên xinh đẹp.

“Hả? Không buồn cười à?”

Lông mày của An Tư Tư cau lại, nghi ngờ nói: “Đây rõ ràng là tình tiết kinh điển trong phim điện ảnh cũ mà…”

Lục Tân vẫn không nói một lời nào, chỉ là lạnh lùng nhìn cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận