Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1124: Việc làm sạch ô nhiễm đặc biệt thuộc trách nhiệm của tôi (1)

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc bất lực và kìm nén của Trương Vệ Vũ vang lên sau khi bối rối và hoảng sợ.

Những người khác thì đưa mắt nhìn nhau, đầu óc vốn cho rằng khá thông minh đều bị chứa đầy những khái niệm khó hiểu.

Đột nhiên nghe thấy điều này, họ thậm chí không thể chấp nhận được tình yêu cũng có thể bị đánh cắp?

Hình tượng trong trí nhớ, cũng có thể thay đổi?

Một tờ giấy ghi chú chú có thể khiến một cô gái đơn thuần và hiền lành căm ghét người mình vốn yêu nhất.

Lại đi yêu kẻ… biến thái, bản thân vốn ghét và sợ nhất?

"Bây giờ mọi người đã hiểu chưa?"

Thấy mọi người xung quanh rối rắm và khổ não, Lục Tân bình tĩnh nhìn họ và nhẹ nhàng giải thích:

"Đây chính là ô nhiễm tinh thần."

"Nó có thể không giống như những gì mọi người nghĩ, không phải ma quỷ hay quái vật, nó chỉ là một loại ô nhiễm..."

"Chúng không hiền lành như ma, chỉ muốn dọa sợ hoặc giết chết bạn."

"Có nhiều ô nhiễm tinh thần, không hề muốn giết bạn, ngược lại muốn bạn sống thật tốt."

"Chỉ là thay đổi cách sống của bạn, khiến bạn mất đi sự lựa chọn để sống..."

Lời nói của Lục Tân khiến mọi người, bao gồm Phó tổng giám đốc Tiêu không khỏi rùng mình.

Viên cảnh sát vừa mới cởi bỏ áo chống đạn, bàn tay lại vô thức mò vào trong áo chống đạn, nhưng mò đến giữa chừng lại rụt trở về, trong lòng rất chua xót nhận ra một vấn đề, thật sự gặp phải chuyện như vậy, áo chống đạn quả thực là vô dụng.

Vốn dĩ, đám người Phó tổng giám đốc Tiêu theo Lục Tân điều tra những chuyện này, ít nhiều đều có cảm giác muốn tìm chút mới mẻ.

Bỗng dưng thực sự nhìn thấy một con ác quỷ mặt xanh răng nanh, có lẽ họ sẽ sợ hãi.

Nhưng sau khi sự việc xảy ra, dư vị để lại nhiều hơn là sự kích thích và vốn liếng để khoe khoang.

Thế nhưng bây giờ trải qua vụ việc của mấy người Trần Vi, họ lại phát hiện thấy không có gì kích thích, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn khó tả.

Đó là một loại trầm cảm méo mó lại phi lý, hơn nữa còn khiến người ta cảm thấy bất lực.

"Vậy thì..."

Vào lúc này, đột nhiên có người lên tiếng, chính là Tiểu Mạnh, cậu ta ân cần nói: "Nếu Trần Vi vì tờ giấy ghi chú gì đó mới trở thành bộ dạng như bây giờ, vậy có phải chỉ cần chúng ta gỡ bỏ tờ giấy ghi chú đó đi, sẽ có thể thay đổi trở lại không?"

Nghe xong lời của cậu ta, những người khác cũng vội vàng ngẩng đầu lên.

Họ quả thực quan tâm đến vấn đề này.

Một tờ giấy ghi chú đã gây ra tác động lớn như vậy, vậy thì, có phải gỡ bỏ tờ giấy ghi chú đi là giải quyết được?

"Tờ giấy ghi chú đã không còn ở trên người cô ấy từ lâu rồi."

Lục Tân lắc đầu và nhẹ nhàng nói: "Thứ đó có tác dụng ngay khi được dán vào gáy cô ấy. Ký ức của cô ấy đã bị thay đổi, tờ giấy ghi chú đó cũng đã biến mất, giống như một câu trả lời đúng, đã được sửa thành sai."

Giải thích mấy câu như vậy, Lục Tân không giải thích thêm.

Ô nhiễm tinh thần có nhiều loại khác nhau và cấp độ khác nhau.

Ô nhiễm càng sâu, càng khó làm sạch.

Đối với ô nhiễm nông, con người có khả năng tự phục hồi và có thể điều chỉnh nhanh chóng.

Ô nhiễm ở mức độ sâu, một khi thay đổi thì sẽ cố định, muốn tự mình điều tiết là muôn vàn khó khó khăn, thậm chí vĩnh viễn không thể.

Như người ta đã nói trong phim ảnh cũ, một người càng muốn quên đi một chuyện thì càng nhớ rõ.

Trí nhớ tự nó có những đặc điểm và lập trường riêng.

"Nhưng mà, không nên như vậy..."

Trương Vệ Vũ chợt ngẩng đầu lên, nói với tiếng khóc nghẹn ngào: "Tiểu Vi không thể luôn luôn như thế này..."

Cậu ta đột nhiên nhào tới Lục Tân, hai đầu gối quỳ xuống đất, ra sức kéo vạt áo Lục Tân, nói: "Anh nói đi, phải như thế nào mới có thể chữa khỏi cho em ấy. Tôi bằng lòng trả tiền, thật đó, dù có làm việc cả đời, tôi cũng phải bỏ tiền để chữa khỏi cho em ấy..."

Lục Tân nhìn cậu ta thật lâu.

Có một loại suy nghĩ lý trí khiến anh hiểu được, người trước mắt có lẽ làm việc cả đời cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Giống như bản thân đang làm việc chăm chỉ trong một công ty nhỏ.

Mạng của rất nhiều người quả thực không đáng giá, có lẽ trên thế giới này chỉ có người con gái đó mới coi trọng cậu ta hơn bất cứ thứ gì khác.

Mà cậu ta, cũng sẵn sàng dùng cái giá phải trả là làm việc cả đời để chữa khỏi cho cô gái đó.

Có lẽ đây chính là tình yêu?

Khiến cuộc sống nhẹ nhàng, cảm nhận được gánh nặng của bản thân...

Nghĩ vậy, Lục Tân chợt thấy chạnh lòng, đối với họ tình yêu có lẽ là thứ duy nhất có được.

Chỉ tiếc, những gì họ có được cũng sẽ dễ dàng bị người ta lấy đi.

...

"Khoản này hẳn sẽ không cần cậu trả."

Một lát sau, Lục Tân mới khẽ thở dài và nở một nụ cười với Trương Vệ Vũ, nói: "Nếu chuyện này đã được coi là ô nhiễm đặc biệt, vậy thì sẽ có người tới quản lý, cũng sẽ có chuyên gia tới giúp cô ấy chữa trị. Họ đều rất giỏi, chắc hẳn sẽ có cách."

"Cho nên, cậu chỉ cần cố gắng bảo vệ tốt tình cảm của hai người là được."

"Làm sạch ô nhiễm đặc biệt là công việc của chúng tôi."

Khi nói ra những lời này, bản thân anh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bởi vì bản thân là người thực tế, sẽ không giống như Trần Tinh và giáo sư Bạch, thường nói những lời khích lệ.

Nhưng bây giờ, anh cảm thấy mình nên nói điều gì đó.

"Cảm… cảm ơn anh..."

Trương Vệ Vũ nghe xong, hốc mắt đều đỏ lên, giọng nói cũng run rẩy.

Đó là bởi vì biết ơn, nhưng lại cảm thấy bản thân không thể làm gì khác hơn, tất cả những gì có thể làm cũng chỉ có nói hai từ cảm ơn.

Nhưng thứ mà hai từ này truyền tải thường có vẻ quá ít...

Ngược lại là đám người Phó tổng giám đốc Tiêu, sau khi nghe lời này cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng có chút vui mừng.

Tiểu Mạnh càng vui hơn, kéo Trương Vệ Vũ đứng dậy, nói: "Anh em, đừng lo lắng, có anh Tân đây, đừng sợ."

Lục Tân không khỏi liếc nhìn cậu nhóc này.

Nhìn chung, có người có được tình yêu, có người thiếu chút nữa có được người mình thích, cũng có người có lẽ có thể còn cứu được.

Chỉ có cậu nhóc này quả thực không có gì.

Nhưng thấy thế nào, dáng vẻ cậu ta bây giờ, quả thực có vẻ khá vui mừng?

Nói cách khác, cũng không phải cậu ta không có gì, ít nhất tờ tiền hai trăm ngàn tệ này thuộc về cậu ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận