Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 962: Hành động lẻn vào hợp pháp (1)

“Tòa nhà số 9, ở nơi nào?”

Nhìn những căn nhà lớn lớn bé bé, và cửa sổ tối muộn còn sáng sỡ ánh đèn, Lục Tân cảm thấy hơi chóng mặt.

Trong khu vực yên tĩnh rộng lớn, khắp nơi đều là ánh đèn đường sáng rỡ, nhưng có một thứ gì đó đang trốn trong bóng tối, đứng từ xa nhìn lén, đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được, có một cảm giác nguy hiểm kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời đang lẩn trốn trong những tòa nhà này.

“Nếu thật sự không được thì tìm theo số tòa, tìm từng tòa từng tòa?”

Vừa đi, trong lòng Lục Tân nhanh chóng đưa ra một kế hoạch đơn giản, anh dựa tường lần mò đi vào trong bóng tối.

Biểu hiện cực kỳ chuyên nghiệp!

Mượn sức mạnh của em gái, cả người anh linh hoạt nhạy bén, lao nhanh qua cái sân to rộng của công ty bảo vệ Thiên Hòa, lúc nào cũng căng thẳng chú ý động tĩnh xung quanh, để tránh đụng phải đội quân bảo vệ tuần tra, cố gắng đi trong bóng tối của các tòa nhà, dọc theo đường đi còn phải quan sát cameras, mỗi một bước đi đều cố đi vào góc chết của cameras.

Cho dù không tránh được thì cũng nhanh chóng lướt qua, anh tự tin với tốc độ của mình sẽ không bị chụp được.

Trong lúc anh duy trì cảnh giác, bước một bước cảnh giác cao độ, đi vào trong khu tòa nhà đầy rẫy nguy hiểm, đột nhiên trong lòng có một cảm giác thành tựu nho nhỏ, thậm chí còn nghĩ: “Có vẻ mình cũng có tài năng trong chuyện lẻn vào này, nếu sau này không có công việc…”

Nghĩ đến đây, đột nhiên anh cảnh giác: Sao mình lại có thể nghĩ như vậy chứ.

Tài năng ẩn núp này càng nghĩ càng thấy không đứng đắn chút nào.

Tòa hai mươi ba… Tòa mười tám… Tòa mười bốn… Nhà ăn… Sân huấn luyện bắn súng… Ký túc xá nhân viên nữ…

Lục Tân lén lút đi dò la, cẩn thận xem số tòa nhà, từng chút từng chút đến gần vị trí tòa nhà số chín.

Trong lòng anh cảm thấy cực kỳ may mắn, anh mới làm công việc này lần đầu, thế mà có thể xông vào dễ dàng, hơn nữa nơi này vừa rộng vừa là căn cứ của công ty bảo vệ, thế mà không gặp tuần tra, điều này khiến anh có cảm giác công ty bảo vệ này không chuyên nghiệp chút nào, những ông tai to mặt lớn kia sao dám yên tâm giao chuyện làm ăn của mình cho một công ty như vậy vận chuyển chứ?

Anh thầm mắng trong lòng, nhưng vẫn men theo bức tường các tòa nhà, đi từng chút đến gần tòa nhà số mười.

Nhưng khi đến nơi lại cảm thấy ớn lạnh, anh phát hiện bên cạnh tòa nhà số mười là một bóng đêm đen đặc, nếu đi sang bên trái sẽ nhìn thấy tòa nhà số tám, nhưng giữa hai tòa nhà lại không thấy tòa nhà số chín mà anh cần tìm.

Lục Tân lập tức thấy hơi ngạc nhiên: “Tòa nhà lớn như vậy mà có thể bị giấu mất sao?”

Có điều khi anh bình tĩnh lại, đứng ở trong bóng tối cạnh tòa nhà số mười, cẩn thận quan sát, rồi không khỏi cười tự giễu...

Anh nghĩ nhiều rồi.

Thật ra tòa nhà số chín đang chìm trong bóng tối.

Đó là một tòa nhà cao mười mấy tầng, chỉ là vẻ ngoài của nó khác hoàn toàn với những tòa nhà khác.

Xung quanh những tòa nhà khác đều có đèn đường, chiếu sáng cả khoảng sân trước mặt.

Chỉ có xung quanh tòa nhà này là một màu đen đặc.

Cho dù tòa nhà cao tầng nhưng cũng không có ánh phản quang, một một cánh cửa sổ đều cực kỳ âm u.

Cho nên khi không đến gần, thậm chí còn chẳng thể phát hiện ra trên mảnh đất trống này có một tòa nhà kỳ quái như vậy.

“Chuyện này giống như là viết rõ ba chữ có vấn đề lên mặt vật…”

Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, sau đó nhìn trái nhìn phải thấy không có người, cũng không có ánh đèn chiếu lại, vì thế lập tức đi về phía tòa nhà.

Nhưng khi đến trước cửa, đột nhiên anh phát hiện ra một vấn đề nghiêm túc.

Không vào được, cần phải quẹt thẻ.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy tòa nhà tối đen như mực, từng cánh cửa sổ đóng chặt kín, không thấy có một cánh cửa nào được mở ra, điều này khiến anh có suy đoán có phải tất cả những cửa sổ đều đã bị khóa lại từ bên trong hay không, nếu thật là như vậy thì anh cũng không tiện dùng sức đấm vỡ cửa sổ, bởi vì làm vậy thì lần hành động lén lút của anh nhất định sẽ để lại dấu vết…

Thật ra để lại một chút dấu vết cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Chỉ là nếu vậy, hành động ẩn núp lần này của anh có vẻ không đủ trọn vẹn.

Nếu như vậy...

Lục Tân đang đứng ở trước cửa tòa nhà suy nghĩ đối sách, bỗng nhiên để ý phía xa có một ánh đèn bi đang đung đưa qua lại.

Rồi vang lên tiếng bước chân đạp trên mặt đất lịch bịch, hai đội được trang bị vũ trang phi nước đại từ hai bên trái phải đến đây, trong lúc họ bước nhanh xông đến, thế mà không có ai phát ra âm thanh, im lặng để lộ ra tố chất chuyên nghiệp của họ.

Lục Tân lập tức giật mình kinh hãi.

“Ở chỗ đó…”

“Có tìm thấy không?”

Chỉ trong ba bốn giây ngắn ngủi, hai đội quân cố ý đánh bọc từ hai bên sườn, sau đó đứng cách hai mươi mét hết hợp lại với nhau, đứng canh giữ trước tòa nhà, lúc này mới có người hét lớn, ánh đèn pin chiếu rọi vào tòa nhà trước mặt.

“Người đâu?”

Hai đội bảo vệ chạm mặt, nhưng trước cửa trống hơ trống hoắc, không có lấy một bóng người.

Có người hoảng sợ nói lắp bắp: “Sao lại thế này? Vừa rồi tôi còn thấy có một cái bóng đen đứng ở đây.”

“Đúng vậy, nghênh ngang đi qua cửa sổ ngay trước mặt tôi…”

“Trong cameras theo dõi cũng nhìn thấy anh ta đi về phía này…”

Hai đội người vừa sợ vừa giận, miệng thì hỏi còn chân thì tản ra khắp nơi đi tìm, nhưng sau một lúc lâu tập hợp lại, vẻ mặt ai nấy đều mờ mịt.

“Không thấy có ai cả...”

“Không phải là ma quấy đó chứ?”

Trong lúc nghi ngờ, có người quay đầu nhìn thoáng qua tòa nhà chìm trong bóng tối bên cạnh, đột nhiên rùng mình một cái.

“Không phải là có liên quan đến cái thứ bên trong đó chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận