Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1176: Tiếng khóc dưới cầu (1)

“Chuyện này có là gì?”

Lục Tân kéo vali đồ đạc của mình đi trên đường phố thành phố Hỏa Chủng phồn hoa, anh có tâm trạng cực kỳ mơ hồ.

Tham gia buổi gặp mặt nát này đúng là phải trả giá đắt ghê.

Rõ ràng một tiếng trước anh còn đang nằm trong bồn tắm thoải mái dễ chịu của khách sạn tận hưởng, chờ nhận ba trăm vạn.

Thế mà bây giờ đã biến thành tội phạm bị truy nã của Thành phố Hỏa Chủng.

Quan trọng nhất đó là xe của anh còn nằm ở khách sạn.

Mà quan trọng hơn, anh vừa phát hiện ra chủ nợ của mình ấy thế lại là phần tử bất lương thích dùng tiền giả…

Bị ép vào thế khó, anh chỉ đành chia nhóm khỏi họ, để né tránh cuộc truy đuổi của những người có năng lực Hỏa Chủng thật ra rất đơn giản, nếu dùng vật phẩm ký sinh của mình thật ra có rất nhiều cách để trốn thoát, nhưng bây giờ Lục Tân lại lo lắng, có khi nào những người đến đây tham dự buổi gặp mặt này sẽ xảy ra chuyện bất trắc hay không.

Đặc biệt là Dracula.

Có một vấn đề làm anh bối rối, ngộ nhỡ cô ta bị Hỏa Chủng bắt, nhốt vào nhà tù, vậy anh có thể nhận được số tiền còn thừa lại của mình hay không đây?

Trong lòng nghĩ vậy, anh đi qua từng ngõ phố ướt át sau cơn mưa, cẩn thận cảm nhận một chút, sau đó nhìn thoáng qua em gái đang bò theo mình một cách uể oải ỉu xìu trên tường bên cạnh, xác định lúc này đã không còn người đi theo mình, anh mới yên tâm.

Anh xách túi, kéo vali đi xuống gầm của một cây cầu bắt ngang sông, ngơ ngác nhìn ảo ảnh phồn hoa in bóng trên mặt sông.

Khách sạn bảy sao tốn sáu bảy ngàn một ngày là không ở nổi rồi, cách buổi gặp mặt còn hơn ba mươi tiếng đồng hồ…

Nếu không thì cứ ngồi dưới cầu chờ cả đêm rồi nói sau.

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỉ thấy bề ngoài vô cùng bình tĩnh của thành phố này.

Có điều thỉnh thoảng anh sẽ nghe thấy xa xa vang lên tiếng súng, và tiếng hét lên đầy ngạc nhiên của đám đông.

Trên những con đường xung quanh, có thể dễ dàng nhìn thấy rất nhiều người tụ tập lại, đang chỉ trỏ về một hướng nào đó.

Có lẽ là đang bàn tán về những hỗn loạn bất ngờ xảy ra ở thành phố Hỏa Chủng.

Điều này làm trong lòng Lục Tân hơi nảy sinh một chút hy vọng.

Không chừng Dracula có thể trốn thoát được…

Thành phố Hỏa Chủng quá lớn, hơn nữa không phân chia thành phố trung tâm và những thành vệ tinh, nhà cao tầng san sát, có quá nhiều góc chết.

Quan trọng là có lẽ Thành phố Hỏa Chủng không có sự tồn tại của Lãnh Chúa Tinh Thần.

Một thành phố lớn như vậy mà lại đột nhiên xuất hiện quá nhiều người có năng lực mạnh mẽ nhưng đầu óc lại có vấn đề, hơn nữa theo miêu tả của Dracula, lúc này Hỏa Chủng đã điều động quá nhiều nhân lực vì kế hoạch “Địa ngục” kia, muốn tìm ra được mấy người có năng lực phi phàm trong một thành phố rộng lớn như vậy, vừa nghĩ là biết chuyện này khó khăn đến mức nào rồi…

Nghĩ vậy, tâm trạng của anh thoáng tốt lên, khả năng anh đòi được tiền dư lại vẫn rất cao.

“Hú hú hú hú...”

Nhưng đúng lúc Lục Tân mới vừa thoáng yên tâm, đột nhiên nghe thấy từ phía xa vang lên tiếng chuông cảnh báo nặng nề và ồn ào.

Chớp mắt lông tơ trên người anh dựng đứng, ngẩng phắt đầu lên.

Đây là cảnh báo cấp một.

Ở mỗi thành phố, chỉ khi rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm mới có thể phát ra cảnh cáo như vậy.

Bản thân anh sống ở Thanh Cảng lâu như vậy, nhưng chỉ nghe thấy được hai lần.

Anh định đứng dậy chạy đi tìm kiếm cộng sự của mình theo bản năng…

… Có điều anh cũng nhanh chóng phản ứng lại, nơi này không phải Thanh Cảng, mà là thành phố Hỏa Chủng.

Hơn nữa người ta bật cảnh báo cấp một có khi là để tìm anh thì có…

Anh lại ngồi chồm hổm xuống, từ từ châm một điếu thuốc, cảnh giác nhìn bốn phía.

Mỗi khi Thanh Cảng vang lên cảnh báo như vậy, sẽ lập tức huy động toàn bộ sức mạnh cả thành phố, bắt đầu tấn công hoặc ngăn cản nguồn ô nhiễm đặc biệt hoặc là kẻ xâm lấn. Có khi anh vừa lơ đễnh ngẩng đầu là đã nhìn thấy đội chấp pháp của Hỏa Chủng vây kín mình ba lớp trong, ba lớp ngoài rồi ấy chứ.

Nhưng ngoài dự đoán, tiếng cảnh báo của thành phố Hỏa Chủng vang từ xa tới gần, tầng tầng lớp lớp, gần như áp đảo toàn bộ âm thanh ồn ào, nhưng lại không nghe thấy tiếng quân đội vũ trang tập trung, tuy vậy anh nhanh chóng nghe thấy tiếng loa trên đường phố, và những thiết bị quảng cáo nơi công cộng đang bắt đầu không ngừng lặp lại một đoạn thông báo: “Chính thức khởi động cơ chế phòng ngự cấp S, xin hãy chú ý, toàn thành phố Hỏa Chủng chính thức khởi động cơ chế phòng ngự cấp S.”

“Tất cả người dân Hỏa Chủng lập tức về nhà trong hai tiếng, hoặc đến căn phòng an toàn gần nhất, dùng thuốc ngủ để chìm vào giấc ngủ.”

“Lặp lại, tất cả người dân cần phải chìm vào giấc ngủ trong vòng hai tiếng.”

“Những người làm trái với điều lệ tự gánh lấy hậu quả.”

“Những người trong vòng hai tiếng không chìm vào giấc ngủ tự gánh lấy hậu quả.”

Những tiếng cảnh báo phát ra từ loa không ngừng vang lên khắp không gian, nội dung khiến mọi người cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Nhưng cảnh báo như thế, có vẻ như nó đã xuất hiện rất nhiều ở Thành phố Hỏa Chủng.

Đám người vốn đang náo nhiệt trên đường phố vừa nghe thấy thông báo như vậy đã lập tức trở nên càng chen lấn hơn.

Tất cả những người trên đường đều hoảng loạn đồng loạt lao về nhà, hoặc là chạy đến xe của mình, tiếng bước chân lịch bịch hỗn loạn, mỗi chiếc xe đều nôn nóng bóp còi, tài xế thò đầu ra hét to, nôn nóng chạy về nhà.

Thời gian bây giờ đã không còn sớm, trên đường phố vốn không nhiều xe nên chỉ chen chúc một lát là nhanh chóng đi ra ngoài.

Một thành phố náo nhiệt, thế mà trong khoảng thời gian ngắn đã trở nên trống rỗng.

Lục Tân lập tức nảy sinh một cảm giác cực kỳ kỳ lạ: “Rốt cuộc là Hỏa Chủng đang định làm gì?”

“Vì sao lại muốn tất cả người trong thành phố chìm vào giấc ngủ trong vòng hai tiếng?”

“Vì sao lại phải nói không chìm vào giấc ngủ thì sẽ tự gánh lấy hậu quả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận