Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 410: Lão viện trưởng của cô nhi viện (1)

Trong nhà ở trạm Mặt Trăng, lúc Lục Tân rút phần văn kiện kia ra, trong một phòng hội nghị cấp cao ở chủ thành Thanh Cảng cũng đang tiến hành một cuộc báo cáo đặc biệt, chỉ có năm người dự cuộc báo cáo này, tổng phòng chủ tịch hành chính Tô Tín Trung, bộ trưởng bộ phòng thủ thành phố Thẩm Luỹ, tổ trưởng tổ hành động đặc biệt thuộc bộ thanh lý ô nhiễm thanh đặc biệt - đại tá Trần Tinh, cùng với hai người cấp bậc tối cao khác của chủ thành Thanh Cảng.

Người báo cáo là giáo sư Bạch - viện trưởng viện nghiên cứu ô nhiễm đặc biệt.

Mặc dù, bây giờ Thanh Cảng có rất nhiều chuyện cần xử lý do việc Hải Thượng Quốc tập kích để lại, nhưng ở trong mắt bọn họ, cuộc báo cáo này còn quan trọng hơn rất nhiều so với những chuyện kia hay là sự trả thù sau này của Thanh Cảng với Hải Thượng Quốc, vẻ mặt họ đều căng thẳng đến lạ thường.

"Trước khi vào cuộc họp báo cáo này, tôi cần phải nhắc nhở các người."

Giáo sư Bạch vào thẳng vấn đề: "Một ít chuyện mà các người nghe được, có lẽ đã vượt qua thân phận của chúng ta."

"Biết được những chuyện này không hẳn là tốt, hi vọng các người có thể chuẩn bị tâm lý cho thật kỹ."

Sau khi nói xong câu đó, ông ta mới trịnh trọng nhìn về phía những người đang ngồi mà nói: "Từ bản báo cáo đầu tiên Trần Tinh trình lên, trong số những tài liệu đó tôi đã thấy tài liệu có liên quan đến đơn binh hoặc nên gọi là Lục Tân, lúc trông thấy sự tích "cô nhi viện Trăng Máu" có liên quan đến cậu ấy, tôi đã mơ hồ đoán được thân phận của cậu ấy. Nguyên nhân không phải vì cậu ấy mà là vì cô nhi viện này.

"Sau này, thông qua việc điều tra cô nhi viện, tôi đã phát hiện ra một chứng cứ quan trọng. Kiểm tra hai bên, tôi đã bắt đầu hoài nghi cái cô nhi viện không đáng chú ý kia ở trong thành phố vệ tinh 2 của chúng ta, có lẽ có liên quan đến viện nghiên cứu liên minh và phòng thí nghiệm bỏ trốn kia."

"..."

Bộ trưởng Thẩm lạnh giọng nói: "Có lẽ ông nên giải thích kỹ lưỡng hơn một chút, tôi muốn biết đến cuối cùng ông đã phát hiện được điều gì."

"Là một chữ ký"

Dường như, giáo sư Bạch đã chuẩn bị sẵn sàng, ông giơ ra một tờ văn bản tài liệu được đựng trong túi nhựa trong suốt cho mọi người xem.

Đây là một văn kiện hơi cũ nát thậm chí là đã mốc meo, phía trên là một văn bản xin thành lập "cô nhi viện" được viết tay.

Trước khi Thanh Cảng được xây dựng lại, khi trật tự vẫn ở giai đoạn hỗn loạn, có rất nhiều loại văn kiện như thế này.

Dù sao, khi đó đến đóng dấu cũng là một việc khó.

Chữ ký ở cuối văn kiện này được viết là "Vương Nguyên Cảnh", viết vô cùng qua loa.

"Cách viết chưa này rất giống với một người tôi đã từng gặp, cho nên khi đó tôi mới bắt đầu chú ý."

Giáo sư Bạch thản nhiên nói: "Nếu đã bắt đầu để ý trong lòng, đương nhiên sẽ có thể dựa theo những thứ này tìm những đầu mối khác để tiến hành làm bằng chứng, huống chi, sau này đoàn kỵ sĩ ngoài thành phố lại còn thăm dò đơn binh, càng khiến cho tôi chắc chắn rằng người năng lực này không đơn giản."

"Cho nên, dựa vào đó để suy đoán cô nhi viện Trăng Máu có liên quan với phòng thí nghiệm đào tẩu cũng không khó lắm."

"Chỉ vì một chữ ký thôi à?"

Lời nói của giáo sư Bạch dẫn đến cả đám người trong phòng họp đều cảm thấy kinh ngạc, biểu cảm đầy vẻ khó tin.

"Nếu như các người cũng từng cẩn thận nghiên cứu liên quan đến chữ viết, sẽ có thể phát hiện chữ viết của mỗi người đều có sự khác nhau rất lớn."

Giáo sư Bạch nói: "Huống chi, chữ viết của ông ta lại còn rất xấu nữa."

Trong phòng họp nhất thời trở nên yên tĩnh, rõ ràng là mấy người họ cũng không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.

Ông Tô nói: "Cho nên, ông nhận ra người này chính là..."

"Chủ nhiệm phòng thí nghiệm đào tẩu, Vương Cảnh Vân."

Giáo sư Bạch thản nhiên trả lời: "Ông ta cũng là một trong bốn nhà nghiên cứu có trình độ học thuật cao nhất của viện nghiên cứu Nguyệt Thực lúc ban đầu, lúc trước khi tôi làm thực tập sinh của viện nghiên cứu, từng được ông ấy dạy bổ túc vài chương trình học, cho nên có ấn tượng rất sâu."

Trong phòng họp trở nên yên tĩnh trở lại.

Ông Tô nói: "Nếu đã như vậy, vì sao ông lại không cảnh cáo với chúng tôi?"

"Một là bởi vì lúc tôi rời khỏi viện nghiên cứu đã từng ký hiệp định bảo mật."

"Cho nên, chỉ khi nào các người cũng phát hiện ra vấn đề trên thân của đơn binh, tôi mới nói cho các người biết được, vậy sẽ không trái hiệp định."

"Hai là...."

Giáo sư Bạch dừng một chút: "Có một số việc tôi cần phải nghiệm chứng."

"Viện nghiên cứu Nguyệt Thực coi trọng "phòng thí nghiệm đào tẩu", tôi nghĩ tất cả mọi người đều rõ, nhưng có lẽ mọi người không biết, chuyện này không chỉ vì nguyên nhân cả chiếc xe của phòng thí nghiệm vô duyên vô cớ biến mất vào năm đó vượt quá mức tưởng tượng, cũng không chỉ vì trong phòng thí nghiệm giữ mười chín vật thí nghiệm đặc thù nhất với viện nghiên cứu, mà còn có một nguyên nhân quan trọng nhất:

"Danh hiệu "Bạo quân" thể tinh thần đặc biệt, cũng ở phòng thí nghiệm kia."

Xem hết tờ giới thiệu thứ nhất, mặt Lục Tân cũng chưa từng xuất hiện biểu cảm khác thường nào.

Anh chỉ tiếp tục nhìn đằng sau dưới tầm mắt bình lặng và xa xăm của người nhà.

Trên trang thứ hai là một số nhiệm vụ bổ sung đối với "phòng thí nghiệm đào tẩu". Xem ra, dường như Tần Nhiên, hoặc là Thuyết Trương Tứ Hoả hoặc phải nói là rất nhiều người khác đều đi tìm kiếm manh mối về phòng thí nghiệm này trong rất nhiều năm qua.

Rõ ràng, những đầu mối này không đặt trực tiếp trong giới thiệu treo thưởng, nhưng chúng lại càng thêm kỹ càng hơn.

Ví dụ như vị chủ nhiệm của phòng thí nghiệm kia: Vương Cảnh Vân, là một trong bốn chuyên gia quyền uy nhất từ khi viện nghiên cứu Nguyệt Thực mới bắt đầu thành lập.

Ví dụ như suy đoán liên quan đến mười chín vật thí nghiệm kia, cùng với một vài báo cáo điều tra.

Ví dụ như những việc từng trải và kết quả cuối cùng của một vài tiểu đội hoặc là các thợ săn tiền thưởng đã thi hành nhiệm vụ treo thưởng này từ rất sớm, vân vân.

Đa phần đều đã tử vong, số nhỏ còn lại thì bị điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận