Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1435: Đại ma vương khủng bố (2)

Lục Tân bừng tỉnh, có hơi không thích cha anh tính toán so đo như vậy. Người một nhà chung sống cùng này, suy nghĩ lại thấp như vậy. Nhưng dù sao bây giờ anh cũng muốn cầu cạnh cha, không thể làm gì ngoài việc tiếp tục khuyên nhủ ông: “Thật ra thì cha không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu, dù sao lực lượng của cha bây giờ cũng đủ dùng. Sau lần đối đầu với người cầm kiếm kia mới biết, hóa ra tài sản của cha nhiều như vậy…”

Vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía phòng bếp.

Trên một cái giá trong phòng bếp, treo một loại thịt không biết tên, đầy ắp.

Mỗi một lần cha đi theo ra ngoài làm nhiệm vụ, dù nhiều hay ít cũng đem một ít đồ quay về.

Trước sau không biết, tích cóp được tương đối khả quan.

Mặc dù lúc đối đầu với người cầm kiếm, thái độ của ông đồng ý tiêu hao những của cải này của ông để bảo vệ Thanh Cảng, nhưng lúc đó Lục Tân cũng có ra tay, không đợi đến khi người cầm kiếm hoàn toàn bùng nổ đã ngăn cản cha, cho nên thật ra của cải của ông cũng không có tiêu hao nhiều.

“Sao hả?”

Cha thấy Lục Tân liếc về vị trí phía phòng bếp, nhất thời có chút cảnh giác, thân thể hơi nhích một cái, chặn phòng bếp lại.

Giọng nói của ông cũng hơi chột dạ: “Bây giờ con nói những điều này làm gì?”

“Lúc ấy con đã đồng ý giúp cha lấy lại những thứ đồ đó…”

Lục Tân gật đầu một cái, mặt không biến sắc nói: “Đúng là con đã nói như vậy.”

Cha nghe giọng anh không đúng lắm, càng cảnh giác hớn: “Không phải con muốn giựt nợ đấy chứ?”

“Làm sao có thể chứ?”

Lục Tân cười nhìn về phía cha, nói: “Có điều công việc này chắc cha cũng không từ chối con chứ?”

Cha trợn mắt nhìn Lục Tân rất lâu, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

“Lúc này mới chính xác có hương vị cuộc sống này…”

Tâm trạng Lục Tân lập tức thay đổi rất tốt, bùi ngùi xúc động.

Trước khi đưa cha rời khỏi nhà, anh quay lại dặn dò em gái thật kĩ, anh, mẹ và cha phải ra ngoài làm việc nuôi gia đình, bảo con bé ngoan ngoãn ở nhà, nhất định không được tìm phiền toái gì.

Ban đầu nhìn biểu cảm của con bé, hình như cảm thấy mình bị bỏ lại một mình có chút không vui, nhưng sau khi suy nghĩ một cái, không biết con bé suy nghĩ gì, lại vui vẻ đồng ý.

Nhìn nụ cười nguy hiểm của em gái, Lục Tân hơi không yên tâm.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, em gái hiểu chuyện như vậy, sao có thể có suy nghĩ gì xấu được chứ?

Cuối cùng vẫn yên tâm rời đi.

Khi cha chính thức tiến vào căn cứ, phụ trách toàn bộ việc giữ gìn an ninh của căn cứ, tất cả mọi người trọng trụ sở lúc đó bỗng được trải nghiệm cảm giác trước đó chưa từng có. Cho dù là những người có năng lực đang che giấu trong căn cứ, hay là những nhân viên tình báo có nhiều thân phận khác nhau, hoặc cả là những đặc công thân mang trọng trách, trong một giấc ngủ say đêm khuya, mọi người chợt nghe được một tiếng cười.

“A, a, a…”

“Tôi có thể nhìn thấy anh, tôi đang chờ anh…”

Những người này bất ngờ bị một giọng nói đánh thức, giật mình tỉnh dậy, thấy trong phòng mình có một bóng người cao lớn mặc áo mưa.

Cổ họng bọn họ bị nghẹn ứ, giãy giụa không thoát, cũng không thở nổi.

Cả người rét lạnh, mồ hôi không ngừng túa ra.

Đến khi bọn họ tỉnh lại, mới phát hiện đèn đuốc ngoài lều trại sáng ngời, tinh thần trên trời cũng không có gì.

Tất cả những chuyện vừa rồi chỉ như một cơn ác mộng không chân thật.

Chỉ có tầng mồ hôi lạnh đang không ngừng túa ra trên quần áo bọn họ, còn có đáy lòng đang không ngừng run sợ vẫn đang bao trùm lên khắp nơi.

Ngày thứ hai, đã có rất nhiều nhân viên nghiên cứu không xác định được thân phận, chủ động rời khỏi căn cứ.

Những người còn lại tác phong cũng rõ ràng hơn rất nhiều, lúc đợi phòng ăn phát thức ăn cũng xếp hàng trật tự.

“Năng lực của cha, đúng là mạnh mẽ quá mà…”

Lục Tân thấy những thay đổi xuất hiện trong căn cứ đều là bởi vị sự có mặt của cha.

Anh cũng không nhịn được mà xúc động.

Nếu như nói, người có năng lực xuất hiện khiến cho những mánh khóe lươn lẹo của những người bình thường sẽ trở nên mất tác dụng, như vậy lực lượng của cha còn khiến năng lực của những người có năng lực mất tác dụng luôn.

Những lo lắng và phân tích trước của Thanh Cảng cũng đúng, nhưng cho dù kiểm tra nghiêm ngặt và những chế độ quy định cũng không cách nào có thể diệt sạch được những tham lam và dã tâm của các phe thế lực khác, nhưng lực lượng của phụ thân lại làm được.

Những thủ đoạn và kế hoạch bị ẩn của bọn họ, trong một khắc khi cha xuất hiện đều tan thành mây khói.

Mà sau khi giải quyết xong những tai họa ngầm bên trong nội bộ, cha lại đưa mắt nhìn về phía cánh đồng hoang.

Bên ngoài lưới sắt, rõ ràng chỉ có một vùng cỏ hoang và một không gian trống trải không một bóng người, nhưng khi ánh mắt của cha quét qua, rõ ràng có thể nhìn thấy trong vùng hoang dã trống trải kia bỗng xuất hiện những âm thanh xôn xao mờ ám, dao động khắp nơi.

Giống hệt như một trận cháy rừng, bình thường đều sẽ không tìm được những con sâu bọ côn trùng bị đốt cháy.

Cho dù là Lục Tân đã nắm giữ được lực lượng giả tưởng, nhưng nhìn thấy hiệu quả như vậy vẫn không nhịn được mà phải khen ngợi.

“Vị thiên tài nhảy xuống từ sân thượng của tòa nhà cao hơn một trăm tầng đó từng nói ba lời tiên đoán.”

Đối mặt với ngạc nhiên của Lục Tân, mẹ nhẹ giọng giải thích: “Điều thứ hai trong đó, chính là, khi tinh thần biến dị xuất hiện, kết cấu xã hội và trật tự của thế giới này tất nhiên sẽ phải nghênh đón một biến dị trước đó chưa từng đó. Những lời này thật ra đang nhắc nhở loài người một chuyện, không được khư khư ôm giữ những dốt nát và ngạo mạn trước đó, mà phải chấp nhận những chuyện thực tế và học cách từ bỏ, bớt những hy sinh vô ích.”

“Về điểm này Thanh Cảng làm cực kỳ tốt.”

“Mà trải qua những chuyện này, chắc những nơi khác cũng hẳn nên biết điều hơn.”

Lúc nói những lời này, mẹ cầm áo khoác lên, sánh va ra ngoài doanh trại cùng với Lục Tân, sau đó nhẹ nhàng khoác lên cánh tay anh.

“Đi đâu vậy?”

Lục Tân biết mẹ đang muốn đưa anh ra ngoài, hơi kinh ngạc hỏi lại.

“Con đã tiến vào bậc thang thứ năm.”

“Tên của bậc thang này, là đất nước giả tưởng, còn trung tâm của đất nước này, con chính là quốc vương.”

Mẹ cười cười giải thích, sau đó hay tay khoát trước ngực, ung dung nói: “Cho nên, bây giờ dĩ nhiên mẹ muốn dẫn quốc vương bệ hạ đi dò xét vương quốc của chúng ta một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận