Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1009: Anh không được xúc phạm em (2)

"Pằng!"

Khi chữ cuối vừa thốt ra, họng súng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.

Ánh lửa soi rõ khuôn mặt đẫm mồ hôi và vẻ mặt kinh hãi của vị Tổng trưởng hành chính.

Khoảnh khắc tiếp theo, giống như đạn làm nổ một quả bóng đen, đột nhiên, một màn đêm vô tận bao trùm xung quanh.

Dường như cả thế giới đột nhiên bị kéo vào màn đêm đen kịt không nhìn thấy ánh sáng, vô số lời nói mê sảng quỷ dị vang lên bên cạnh, những sợi tinh thần sắc như dao cạo thổi qua da thịt, tiếng cọ xát của vảy rõ ràng, nghe như đang văng vẳng bên tai...

Khi Lục Tân ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy mặt đất xung quanh nhấp nhô không ngừng như mặt biển.

Có những tảng gạch sỏi nâng cao như núi, sau đó dài dần ra xa, tạo nên một sóng lưng cao lớn.

Cứ như thể một con cự mãng đang bơi chậm rãi dưới phiến đá.

Điều quan trọng nhất là con cự mãng này không chỉ bơi dưới mặt đất, mà còn bơi qua các bức tường và các tòa nhà bên cạnh.

Thân thể ở khắp mọi nơi, dù là tường hay bề mặt tòa nhà, thậm chí là kính, đều phình ra một cách kỳ lạ, như thể đất đá và nhựa gỗ đều có sinh mệnh của riêng chúng, hay nói cách khác, chúng tạo thành một bộ phận nào đó của cơ thể sống, đồng thời nhúc nhích quỷ dị.

Nếu tính những thứ này là cơ thể của nó thì ít nhất nó cũng là một con cự mãng dài mấy trăm mét.

Nó cuộn qua hầu hết quảng trường và bao quanh Lục Tân bên trong.

Một khuôn mặt khổng lồ xuất hiện trên tòa nhà Sở hành chính trước mặt Lục Tân, hai cửa sổ sáng đèn biến thành hai con mắt.

Nguồn sáng rực rỡ trong cửa sổ tạo thành một tồn tại dường như là đồng tử của nó. Nó nằm xung quanh tầng mười của tòa nhà Sở hành chính, u ám lạnh lẽo, nhưng lại mang cảm giác cháy bỏng của những ngọn đèn công suất cao rực rỡ, từ trên cao ghé mắt nhìn xuống Lục Tân.

Lục Tân cũng ngẩng đầu nhìn hắn, từ từ nhấc cái túi lên, ném cả hai khẩu súng vào trong đó.

Đối với một kẻ to lớn như vậy, súng chắc chắn không còn hữu dụng.

"Ngươi có khả năng nhìn thấy ta?"

Trên tòa nhà hành chính, khuôn mặt lồi ra từ những bức tường và vô số cửa sổ dường như đầy khó chịu.

"Ha ha..."

Lục Tân không có trả lời trực tiếp cho những lời của nó.

Anh cũng không muốn giải thích, mình nổ súng không vì xác định nó đang ở bên trong cơ thể Tổng trưởng hành chính.

Chỉ tò mò nhìn lên con quái vật.

Thảo nào nó bò ra khỏi Vực Sâu, hình thức tồn tại của nó quả thực rất khác với những con quái vật tinh thần khác về nhiều mặt.

"Mày cao quá rồi."

Anh nhìn lên khuôn mặt trên tòa nhà Sở hành chính và nói: "Tao không thích, mày nên ở vị trí thấp hơn."

"Ta hình như đã hiểu lầm một điều..."

Khuôn mặt trên tòa nhà chậm rãi vặn vẹo biến đổi, tạo thành biểu cảm lãnh đạm: "Ngươi vĩnh viễn cũng không phải là Ngài!"

"Ta quả thực là đang trốn ngươi, nhưng không phải vì ta sợ ngươi..."

"Chỉ là, chưa đến lúc bất đắc dĩ, ta cũng không mang tội danh hành thích vua..."

Khi nói những lời này, không khí xung quanh trở nên vô cùng đặc quánh và ngột ngạt.

Như thể mưa to sắp ập đến, trời đất trở nên tăm tối.

Khí tức ẩm ướt đột nhiên tràn ngập cả quảng trường, biến nơi đây thành một đầm lầy không còn chút vết tích, ngay cả phiến đá cứng rắn ngay ngắn dưới chân cũng đột nhiên mềm nhũn ra, chân của Lục Tân lập tức chìm vào trong phiến đá, cảm thấy có lực kéo mạnh mẽ.

"Phụt phụt phụt..."

Một loạt âm thanh buồn tẻ vang lên, đó là những bàn tay bất thình lình từ dưới mặt đất vươn ra ngoài.

Những cánh tay này vô cùng dài, mỗi cánh tay đều có thể duỗi ra bảy tám mét, hơn nữa đồng thời còn dày đặc nhiều khớp xương. Nói chúng là bàn tay, chi bằng nói là những khúc cây, mọc trong đầm lầy với dáng vẻ vặn vẹo và đau đớn.

Đồng tử Lục Tân hơi co lại.

Đầm lầy.

Trước khi đến thành phố Hắc Chiểu, anh đã nhìn thấy một đầm lầy rộng lớn như vậy, tràn ngập khí tức nguy hiểm và thần bí.

Bây giờ, con quái vật này lại mang đầm lầy đến thành phố Hắc Chiểu.

"Có điều, nếu ngươi đã rơi vào trong tay ta."

Xung quanh, dường như trong cả đầm lầy, giọng nói của con cự mãng vang khắp: "Ta cũng không ngại giữ lại đặc chất của ngươi."

Trước khi giọng nói vô hình chấn động, những cánh tay trông như cành cây khô bất ngờ chộp về phía Lục Tân.

Từ mọi hướng, cùng lúc vọt tới, mang theo sự xoay chuyển kỳ lạ.

Hạt đen trong mắt Lục Tân khẽ rung rinh, lực lượng tinh thần xung quanh như muốn lập tức tràn ngập tới.

Nhưng vào lúc này, anh chợt hơi sững người.

Anh dường như bị hoa mắt, bỗng dưng mở mắt ra, lập tức thấy vô số lòng bàn tay gầy guộc đang chộp tới người mình.

Rõ ràng vừa rồi những bàn tay này vẫn còn cách mình rất xa.

Nhưng chỉ trong tích tắc, những cánh tay như cành cây này đã chộp tới người Lục Tân.

Xúc cảm lạnh lẽo, tựa như có thể xuyên thẳng vào xương người, run rẩy vặn vẹo, dày đặc quấn lấy thân thể.

Ngay cả cơ thể anh cũng bắt đầu bị kéo vào đầm lầy, đã nhấn chìm bắp chân.

Lần này, ngay cả Lục Tân cũng có chút kinh ngạc. Đâu là quá trình trung gian?

Mình bị đánh cắp thời gian?
Bạn cần đăng nhập để bình luận