Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1180: Quân đoàn áo đen tay khoác tay (1)

“Đó là cái gì?”

Ngay khi giày tiếng vang lên, Lục Tân ngẩng phắt đầu lên nhìn về một hướng khác của con đường.

Thành phố Hỏa Chủng vẫn là Thành phố Hỏa Chủng như trước, đường phố và đèn đường trông cũng chẳng có gì khác nhau.

Nhưng tiếng bước chân nặng nề chỉnh tề này làm cả thành phố đột nhiên bùng lên một bầu không khí khiến anh cảm thấy cực kỳ áp lực.

Lục Tân nhìn thấy ở một nơi khác trên đường phố đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó giống như sương mù.

Nhưng rồi anh đã phát hiện ra nó không phải sương mù.

Mà là bầu không khí trở nên đục ngầu, có một cảm giác dao động kết lại thành phiến, tạo thành một cảnh tượng che mờ tầm mắt người khác giống như sương mù.

ở sâu bên trong không khí mờ ảo ấy, loáng thoáng nhìn thấy có chi chít đầu người đang từ từ đến gần.

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!

Từng tiếng từng tiếng, càng lúc càng gần, đinh tai nhức óc, tựa như cả thành phố đều đang lay động theo.

Không, không phải cả thành phố lay động theo.

Mà là tinh thần của anh đã bị ảnh hưởng, nó xảy ra cộng hưởng với tiếng bước chân này, cho nên gây ra cảm giác lay động.

Lục Tân hít sâu một hơi, biết thứ lợi hại kia đã xuất hiện.

Anh đứng lên khỏi ghế dài, ném đầu lọc thuốc lá xuống đất, dẫm tắt, để va li lên trên ghế.

Anh xách theo một cái túi màu đen nghiêm túc đi về phía bóng tối cuối đường phố.

Cùng lúc đó, em gái nằm trên lưng anh lập tức lấy lại tinh thần.

Bò lên từ sau lưng anh, tò mò đánh giá về một hướng khác của đường phố.

Bởi vì đèn đường bên cạnh chiếu xuống mà cái bóng mơ hồ dưới chân cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Giống như một tờ giấy trải dưới mắt đất từ từ bay lên, biến thành cái bóng của một người cao to, đứng bên cạnh Lục Tân.

“Gâu gâu...”

Con chó không có da đi ra từ trong bóng tối, đôi mắt không có mí mắt của nó lóe lên một tia kỳ quái, nhìn chằm chằm phía trước.

Ở phía sau còn có bốn cái bóng nho nhỏ không thấy rõ hình dáng đang nắm chặt tay trốn phía sau con chó.





“Ồ...”

Theo tiếng bước chân nặng nề chỉnh tề càng lúc càng đến gần, đột nhiên có một mùi hương nồng nặc lan tràn khắp khoang mũi.

Ẩm ướt, lạnh lẽo, mang theo cảm giác khiến người khác sợ hãi…

Thông thường mùi hương chỉ khiến người ta thích hoặc ghét, nhưng khi mùi hương này vừa xộc vào mũi, không hiểu sao lại khiến người ngửi thấy nó có cảm giác giật thót, tim đập thình thịch, cả người đều chìm vào trong trạng thái cực kỳ khó chịu.

Ngay sau đó là âm thanh hỗn loạn lập tức vang vọng vào tai Lục Tân, lông tơ trên người lập tức nổi hết cả lên.

Ánh mắt Lục Tân trở nên mơ hồ, đèn đường xung quanh chiếu rọi kéo cái bóng của anh ra thật dài.

Ngay sau đó con ngươi của anh siết lại, nhìn về phía trước, lập tức xuất hiện hình ảnh khiến người khác không thể thở nổi.

Trong bầu không khí uốn éo mơ hồ, theo tiếng bước chân chỉnh tể cùng với tiếng rên la dần xuất hiện từng người từng người một đang bước đều.

Những cái đầu người chen chúc trong bóng tối anh vừa mới nhìn thấy, không ngờ tất cả đều là đầu người.

Đó là một đám người mặc tây trang màu đen, mang giày da bóng loáng.

Có nam có nữ, có già có trẻ.

Bọn họ tay kéo tay, vai sát vai, bước đều nhịp đi ra từ một hướng khác của đường phố.

Mỗi một bước nâng bước, mỗi một lần rơi xuống, động tác đều thống nhất đến kỳ lạ.

Trên đầu mỗi người đều đội mũ đen, phía dưới cái mũ là khuôn mặt tái nhợt.

Động tác không nhanh không chậm, từng bước một, đi về phía trước, phía sau không biết còn bao nhiêu người, dài đằng đẵng không thấy đuôi.

Nhìn nhóm người này, thậm chí Lục Tân nảy sinh ra một ảo giác.

Giống như mình thấy một dòng sông.

Nếu xem số người này thành một con sông, bước chân thống nhất, mặc quần áo thống nhất, còn toát ra một khí thế kỳ quái đầy nặng nề, bước chân bịch bịch bịch đi ra từ trong bóng tối, sau đó nhanh chóng bao phủ cả một đường phố trống rỗng.

Những nơi mà họ đi qua đều bị cái mũ đen đội trên đầu bao phủ.

Lục Tân nhìn thấy những người chết thường xuất hiện lặng lẽ trên đường phố này, hoặc có thể nói là cả thành phố này, ngay khi “sông người” này xuất hiện, vẻ mặt ai nấy đều trở nên hoảng loạn đầy sợ hãi. Bọn họ có xu hướng bỏ chạy ra xa, hoặc là bò lết nép vào góc.

Nhưng mà “sông người” vẫn vô cảm đuổi kịp họ, sau đó bao trùm lấy họ, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.

Không có tiếng cắn xé hoặc là đâm chém, bọn họ chỉ bao phủ ảo ảnh của những người này mà thôi.

Một khi bị đội ngũ đều nhịp kia đuổi kịp, đã bọn họ nuốt chửng vào trong đội ngũ, thì sẽ không còn thấy cái bóng nào nữa.

“Đây là át chủ bài của thành phố Hỏa Chủng?”

“Bọn họ định dùng cách này để giải quyết những người vào thành quấy rối sao?”

Lục Tân im lặng nhìn về phía dòng người kia, trong lòng suy nghĩ.

Anh chưa từng gặp trường hợp nào giống như vậy, cũng không biết tinh thần thể này tồn tại dưới hình thức nào.

Mà trong lúc anh đang suy tư, “Dòng người” trên đường phố đã bị chen đầy.

Ngoài ra đội ngũ này còn chưa nhìn thấy điểm cuối.

Nhưng ở bên kia đường phố, cũng có một dòng người nữa xuất hiện, đoàn người ào ạt đi ở đường phố trước mặt mình, họp lại với đám người cách đó không xa mà Lục Tân đã nhìn thấy từ đầu. Tiếng bước chân nhịp nhàng hòa thành một, hai dòng người dần xen lẫn vào nhau.

Sau đó, bọn họ đồng loạt quay đầu, nhìn về phía ven đường, cái ghế dài trên bãi cỏ trước dòng sông nhỏ mà Lục Tân đang ngồi.

Thời gian như trở nên yên tĩnh.

Tiếng bước chân nhịp nhàng đột ngột biến mất, giờ khắc này tựa như có thể nghe thấy tiếng nhịp đập của cả thành phố này.

Sau đó, tựa như có một sức mạnh vô hình nào đó đè ở phía sau, đám người phía trước lại bắt đầu cất bước, chợt, tiếng chân đồng loạt chỉnh tề vang lên, tốc độ của họ đột nhiên nhanh hơn, khuôn mặt trắng bệch dưới cái mũi màu đen đong đưa, đồng thời quay về phía Lục Tân.

“Gâu gâu...”

Con chó hơi lùi về phía sau một bước, nhưng lập tức bị Cái Bóng màu đen của cha lườm một cái.

Trái tim giật thót, nó đột nhiên vọt lên, tơ máu trên người run rẩy, há to cái mõm đỏ lòm đầy máu không bị lớp da trói buộc ra.

Sau khi bị con chó không da cắn, cảm xúc của người bình thường sẽ lập tức trở nên mất khống chế.

Rất dễ chìm vào cảm giác cực đoan như rúc vào bên trong sừng trâu.

Còn về thể tinh thần, sau khi bị nó cắn, thể tinh thần sẽ lập tức bị cơ bắp đỏ như máu của nó bao trùm.

Đó là một biểu hiện của việc trở thành sức mạnh tinh thần phụ thuộc vào nó.

Không ai biết rốt cuộc “sông người” này có tính chất gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận