Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1063: Biệt hiệu (1)

Bích Hổ nói với đám thuộc hạ của Đàn Gia một tiếng, để bọn họ ở lại nơi này, đám người Lục Tân trở về khách sạn trước.

Hạ Trùng rất quan tâm đến thời gian, không thể trì hoãn thêm được nữa, Lục Tân và đám người Hàn Băng cũng thảo luận một chút rồi đưa ra quyết định, Lục Tân đi theo Hạ Trùng để hoàn thành nhiệm vụ bắn tỉa, Hàn Băng và Bích Hổ tiếp tục ở thành phố Hắc Chiểu quan sát.

Dù sao sự việc ô nhiễm đặc biệt ở thành phố Hắc Chiểu cần được xác định, xác định không có vấn đề mới tính.

Hàn Băng chủ yếu lo lắng đến việc xử lý vấn đề chu đáo của Lục Tân.

Cô vốn cảm thấy bản thân đi theo Lục Tân thay anh sắp xếp những chuyện khác có vẻ yên tâm hơn.

Nhưng việc kết nối của thành phố Hắc Chiểu cần cô ấy, thứ hai nhiệm vụ của Hạ Trùng cần tính chất quyết định, có thể phải đi xuyên qua vực thẳm. Cô là một người bình thường, cơ bản không thể làm được việc này, Nói cách khác, cô ấy muốn đi theo Lục Tân cũng không được....

Về phần Bích Hổ, cô cảm thấy gã còn kém hơn Lục Tân nữa...

Đội trưởng và phó đội trưởng thật sự khiến người ta phải lo lắng...

Hồng Xà cũng không được.

Nhiệm vụ lần này cô ấy làm rất tốt, nhưng Hàn Băng tâm lý biết Hồng Xà sẽ sớm bị bộ phòng thủ thành phố phát hiện. Đưa cô ấy vào tổ hắc ám là vì cô ấy từng giả làm vợ của một bộ trưởng trong thành phố chính, vơ vét sạch sẽ sống tiền lão ta đã dày công tham ô, bức cho người ta phải đi tự thú. Lúc thẩm vấn mới biết mình chưa có vợ...

Cũng là một người không thể bớt lo.

Rõ ràng, Hàn Băng đồng ý lời đề nghị một mình hoàn thành nhiệm vụ của Lục Tân.

Dù sao kế hoạch cũng không phải chỉ cần ngày một ngày hai.

Về phần Lục Tân, lo lắng duy nhất của anh là sự an toàn của Hàn Băng, thành phố Hắc Chiểu không phải Thanh Cảng, chuyện gì cũng có thể phát sinh.

Nhưng nghĩ lại, hiện tại cha đang đang ở chỗ này, anh cảm thấy yên tâm hơn.

"Trước khi tôi quay lại, các người đừng tùy tiện rời đi, chỉ cần ở lại đây thì sẽ ổn thôi."

Khi Lục Tân bàn giao công việc cho Hàn Băng, đổi lại là ánh mắt nhìn hắn bí hiểm của đám người bọn họ.

"Đã như vậy thì xuất phát thôi!"

Thấy bọn họ đã thương lượng xong, Hạ Trùng bước ra cửa, đưa lòng bàn tay non nớt và mềm mại về phía Lục Tân.

Trong khi Bích Hổ hâm mộ đến đỏ mắt, Lục Tân bước tới nắm tay cô ta.

"Tôi đưa người đi."

Trước khi mở cửa, Hạ Trùng nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Hàn Băng một cái, nghiêm túc nói.

Sau đó cô ta mở cửa, một luồng không khí lạnh lẽo và ngột ngạt bay vào ngay lập tức, cô ta kéo Lục Tân đi ra. Ngay sau đó, cửa phòng đóng lại, cảm giác lạnh lẽo cùng giọng nói ồn ào và xuyên thấu biến mất ngay lập tức, như thể nó chưa từng xuất hiện.

Bích Hổ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy mặt Hàn Băng tái xanh, giật mình nói: "Lạnh à?"

Hàn Băng lạnh lùng lắc đầu, nói: "Tức giận."

Nói xong hơi khó chịu, vẻ mặt không thoải mái: "Vóc dáng nhỏ như vậy mà dám cuồng vọng..."

"Không phải chỉ có tiền thôi sao, nhà tôi không có à?"

Bích Hổ hơi sợ hãi trước luồng sát khí này, khẽ lùi lại: "Tôi đi xem Hồng Xà đã trở lại chưa..."

Không chỉ gã sợ hãi, mà rèm cửa bên cạnh gã cũng run lên vì một lý do nào đó.

Những tòa kiến trúc đổ nát, thành phố cũ nát, mặt trăng đỏ như máu.

Lăn qua lăn lại, như thể gió của vô số tia lửa, trên mặt đất, cỏ dại khô gầy bén nhọn như bàn tay.

Hơi thở lành lạnh như muốn len lỏi vào cơ thể từ từng lỗ chân lông.

Những cơn thịnh nộ khắp nơi tràn ngập tâm trí con người và kéo linh hồn họ ra cơ thể họ.

Lục Tân bị Hạ Trùng kéo tay, đi trong thế giới vực sâu này. Anh quen thuộc đánh giá bốn phía, có chút tò mò:

"Tại sao kiến trúc trong vực sâu đều rách nát như vậy?"

Hạ Trùng quay đầu liếc Lục Tân một cái, dường như cũng cảm thấy kỳ quái.

Đây không phải là lần đầu tiên cô ta đưa những người có năng lực khác xuống vực sâu, nhưng dường như tất cả mọi người khi xuống vực sâu đều mù mịt lo sợ, cho dù đến nhiều lần, mỗi lần đến vẫn rất khẩn trương, ngậm chặt miệng, thậm chí còn người còn nhắm mắt, cần cô ta phải kéo ra, ước gì lập tức ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người tò mò đánh giá, thậm chí còn hỏi mình.

"Có lẽ là bởi vì tất cả mọi thứ trong vực thẳm đều là trong trí nhớ.”

Hạ Trùng vẫn trả lời: "Mà trong trí nhớ của mọi người, tất cả mọi thứ đều đã cũ nát hao mòn."

"Thì ra là như vậy..."

Lục Tân vừa trả lời, vừa cảm khái liếc nhìn xung quanh.

"Vực sâu của thành phố Hắc Chiểu quả thật có chút kỳ lạ..."

Vừa kéo Lục Tân đi về phía trước, Hạ Trùng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, trầm giọng nói: "Trước đây trong này đều có thể thấy được, những sinh vật không có hảo ý đều trốn đi hết, cái cảm giác bị rình rập cũng không có, thật giống như..."

Cô ta suy nghĩ một lúc rồi nói thầm: "Toàn bộ vực thẳm của thành phố Hắc Chiểu trống rỗng..."

Vừa nói, cô ta quay đầu nhìn Lục Tân một cái.

Rõ ràng Lục Tân có chút kinh ngạc, nói: "Thật sao?"

"Thật sự là rất kì lạ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận