Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 718: Biện pháp cuối cùng (2)

“Tại sao lại như thế này?”

Ông cụ tóc bạc phơ đặt chiếc cưa trên tay xuống.

Mồ hôi lạnh trên đầu tuôn ra tầng tầng lớp lớp, tóc và quần áo đều ướt hết.

Mặt ông ta lộ vẻ khó mà tin được, như thể phát điên vậy, và đột nhiên lấy ra một cái chai từ trong hộp, nhanh chóng đổ chất lỏng bên trong lên cánh tay phải của ông ta, ngay lập tức, cả cánh tay phải của ông bị ngọn lửa xanh lam nhạt thiêu rụi, tay áo, thậm chí da của ông cũng bị nuốt chửng từng chút một, trở nên cháy sém và cuộn lại, tạo ra âm thanh xèo xèo.

Ông đau đớn vì ngọn lửa đang bùng cháy, và con ngươi màu xanh đày đọa có hơi u ám, trong lòng mang theo sự kỳ vọng nhìn xuống dưới.

Nhưng những gì ông nhìn thấy nhờ vào tràng vực lại là người trẻ tuổi đó, lúc này đang cúi đầu nhìn xuống cánh tay trái của ông, có lẽ ông đã cảm nhận được sự đau đớn, nhưng ông lão nhận ra mặt cậu ta lại lộ ra ánh mắt tò mò, soi xét tỉ mỉ kỹ càng.

Nhìn một hồi sau, hắn ta còn ngẩng đầu nhìn về phía ông mà bật cười.

“Xoẹt!”

Ông cụ tóc bạc thu hồi ánh mắt, hai tay khẽ run.

Một hồi lâu, ông mới từ từ bật ra hai chữ: “Quái vật!”

“Kỵ sĩ Thần Trạch…”

Người phụ nữ tóc đỏ bên cạnh run giọng nói, nhìn hộp nhạc trong tay xoay ngày càng nhanh hơn.

Cô thậm chí có thể cảm nhận được rằng hộp nhạc đã hơi nóng rồi.

Người phụ nữ bên trong lặng lẽ xoay người hát, nhanh đến mức cô không thể nhìn rõ dáng dấp cụ thể của cô ta, chỉ có thể nhìn vào khuôn mặt của người kia, mỗi lần quay người về phía mình, cô lờ mờ phát hiện, khi nhìn mình thì trong đôi mắt người kia có sự ác độc khác thường.

Người phụ nữ trong chiếc hộp này đã căm ghét cô và dường như đang tìm cơ hội để trả thù.

Đây là một sự biểu hiện của việc lạm dụng quá mức của các vật phẩm ký sinh.

Tuy nhiên, mặc cho cô phá hủy năng lực của vật phẩm ký sinh như thế này, người bên dưới cũng không có phản ứng gì.

Cô cảm thấy sợ hãi, thấp giọng nói với ông cụ bên cạnh: “Người này thật sự chỉ là giai đoạn thứ ba sao sao?”

“Năng lực của chúng ta mất rồi.”

Kỵ sĩ Thần Trạch thì thầm: “Hắn bị chúng tôi ảnh hưởng, chỉ là sự ảnh hưởng của chúng tôi không thể lay chuyển được hắn.”

Người phụ nữ tóc đỏ nhỏ giọng: “Cái này tượng trưng cho cái gì?”

Kỵ sĩ Thần Trạch nói: “Có nghĩa là hắn không phải giai đoạn thứ tư”

“Cái này quan trọng sao?”

Người phụ nữ có tóc đỏ hét lên: “Chúng ta không thể ngăn anh ta đến…”

“Đúng vậy.”

Kỵ sĩ Thần Trạch thấp giọng nói: “Chúng tôi vẫn còn cách.”

Người phụ nữ tóc đỏ bỗng ngơ ra.

Đại hiệp Thần Trạch ngẩng đầu nhìn vào giữa khu rừng chết chóc, và đôi mắt trở nên tối sầm:

“Tôi không biết rốt cuộc đây là đối thủ như nào, đúng ra thì Thanh Cảng không nên có người có năng lực mạnh mẽ như vậy.”

“Nhưng mà, nhiệm vụ của giáo chủ không thể bị hủy bỏ, vì vậy chúng ta chỉ có thể xóa sổ hắn. Cho dù năng lực của chúng ta không thể giải quyết được hắn, nhưng nếu đặt những bông hoa chết chóc này kích nổ xung quanh hắn dưới dạng bom tinh thần, khả năng thành công vô cùng lớn, đồng thời, kíp nổ hoa chết chóc sẽ tạo thành tràng vực hư không, có thể hạn chế tối đa sức mạnh dẫn đến thị trấn vui vẻ.

“Như vậy, áp lực đối với giáo chủ sẽ nhẹ hơn nhiều.”

“Anh điên rồi sao?”

Nghe được lời nói của giáo chủ, sắc mặt của người phụ nữ tóc đỏ biến đổi, tái nhợt một cách kỳ lạ, nói:

“Một mảng của quốc gia người chết này, có tổng cộng 30.000 người chết, nếu đồng thời nổ tung, nó sẽ trở thành cả một vùng hỗn loạn tinh thần mênh mông …”

“Hai chúng ta, cũng không thể sống sót!”

Mặt Kỵ sĩ Thần Trạch không biểu cảm, chỉ nhẹ nhàng nhắc lại: “Nhiệm vụ của giáo chủ không được phép bị ảnh hưởng.”

“Tôi không….”

Sau khi đã xác định được thái độ của kỵ sĩ Thần Trạch, người phụ nữ tóc đỏ bỗng nhanh chóng lui về phía sau vài mét, hai tay cầm hộp nhạc, run giọng hét lên: “Anh là một kẻ điên, mỗi ngày anh phải chịu đựng rất nhiều đau đớn, vì vậy vốn dĩ anh không hề sợ cái chết chút nào, nhưng tôi thì khác, bất cứ lúc nào tôi luôn khiến cho bản thân vui vẻ, mỗi ngày đều trôi qua rất ổn, tôi tham gia giáo hội khoa học công nghệ….”

“Cũng là để khiến cho bản thân tốt đẹp.”

“Nếu đã như vậy, dựa vào cái gì mà tôi phải cùng anh tự tìm đường chết ở chỗ này chứ?”

Kỵ sĩ Thần Trạch quay đầu bình tĩnh nhìn cô, khẽ thở dài.

“Cô muốn chết thì đợi tôi đi rồi hẵng chết”

Người phụ nữ tóc đỏ vừa từ từ lùi lại vừa nhìn chằm chằm vào kỵ sĩ Thần Trạch, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy hộp nhạc.

Nhưng kỵ sĩ Thần Trạch chỉ từ từ cúi đầu xuống.

Đột nhiên, các ngón tay của hai bàn tay đan vào nhau, rồi bỗng bẻ ngược lại.

Rắc.

Mười ngón tay của anh ta méo mó đứt gãy với nhau, biến thành những hình thù kỳ dị. Người phụ nữ tóc đỏ vốn cứ nhìn chằm chằm vào anh ta để ngăn anh ta thò tay vào chiếc hộp bạc.

Nhưng không ngờ rằng anh lại dùng cách như vậy, kinh ngạc trong chốc lát.

Nhưng không đợi cô kịp làm gì thì mười đầu ngón tay cô truyền đến cơn đau nhói, chiếc hộp nhạc trong tay đột nhiên không giữ được mà rơi xuống đất.

Chiếc hộp nhạc đó, giống như một thứ hàng rẻ tiền mua bên đường, với một lớp thủy tinh mỏng, ngay lập tức vỡ tan tành.

Người phụ nữ nhảy múa bên trong lộ ra trong không trung.

Người phụ nữ bỗng đực ra, thậm chí mặc kệ mười ngón tay đau đớn, cô ngây người nhìn xuống đất.

Người phụ nữ trong chiếc hộp âm nhạc đang ghé sát mặt xuống đất, nhưng con rối nhỏ đang từ từ lắc đầu.

Từng chút một, cổ xoay một vòng, mặt nhắm chuẩn vào người phụ nữ tóc đỏ.

Sau đó, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, cứng đờ đó trở nên ảm đạm và đáng sợ.

“A ….”

Người phụ nữ tóc đỏ hét lên một tiếng, giống như điên lên vậy, xoay người bỏ chạy. Nhưng con búp bê phụ nữ trên mặt đất đột nhiên nhảy lên, nhảy lên cổ cô, hát ú a ú ớ, xé rách da sau gáy cô, rồi hai bàn tay nhựa nõn nà cào xé, từng chút một, chui vào cổ cô.

"Những kẻ ngu dốt, không biết đi về đâu, linh hồn ngoan cố, vĩnh viễn không trọn vẹn.”

“Bị giam trong lồng, mắt đỏ lưỡi đỏ. Ngủ trong nấm mồ, luôn đồng hành cùng các vì sao.”

Một lúc lâu sau, người phụ nữ tóc đỏ vùng vẫy trên mặt đất đã không nhúc nhích nữa, nhưng lại có tiếng hát kỳ ảo vang lên từ miệng cô ấy.

Cô lặng lẽ đứng lên, kiễng chân, chậm rãi xoay người trên mặt đất, nhẹ giọng hát. “Cầu nguyện và cầu nguyện, đám người khốn khổ với đêm tối.”

“Chờ mong và hy vọng, chúa giáng thế trong trăng máu!”

“Chân lý không phải giảng đạo, sẽ không cùng hưởng ân huệ, và những người không chuẩn bị làm vật hi sinh, sao có thể tự xưng là ngoan đạo?”

“Chỉ nghĩ đến việc hy sinh người khác, đó chỉ là sự ích kỷ đê hèn mà thôi …”

Kỵ sĩ Thần Trạch tự lẩm bẩm một mình, từ từ ngồi thẳng người, nhẹ giọng báo cáo:

“Nhiệm vụ đánh úp có sự thay đổi, và người có năng lực giai đoạn ba được nghi ngờ đã xuất hiện ở Thanh Cảng, tôi và kỵ sĩ Tường Vi đã không thể xử lý được, và quyết định thực hiện kế hoạch thứ hai, kích nổ hoa chết chóc như một quả bom tinh thần, có thể gây chấn động khu vực, xin các tín đồ hãy chú ý…”

“Cầu mong Chân Thần sớm giáng trần!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận