Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1444: Thứ sinh ra Cùng Cực (1)

Tin con?

Thế là sao?

Tại sao dù bản thân có phải chịu đựng thật nhiều nỗi nguy hiểm đau đớn thì cũng phải đưa con đến tầng dưới cùng của Vực Sâu để nhìn thấy sinh vật kia?

Tại sao vào nhìn thấy sinh vật kia, con lại cảm nhận được một lời vẫy gọi mãnh liệt đến như vậy?

Suy nghĩ logic của Lục Tân dần dần khôi phục, vậy nhưng anh vẫn không thấy thỏa mãn chút nào.

Trái lại còn nảy ra nhiều câu hỏi hơn, giống như từng đợt thủy triều đang tràn vào đầu mình.

Lời nói của mẹ khiến anh cảm thấy bản thân mình như đang bị tách ra, hệt như trong đầu của mình đã có một phần hiểu ra chuyện này.

Nhưng phần nhiều bản thân lại không thể hiểu được tất cả những chuyện này đại diện cho việc gì, nỗi khủng hoảng và sự hỗn loạn trong lòng nhất thời khó mà hình dung được.

Anh không thể chấp nhận việc cuộc nói chuyện sẽ kết thúc vào lúc này.

Nghiến răng rồi dùng sức lắc đầu, anh nói: “Con muốn biết, rốt cuộc thứ kia là cái gì…”

“Lại càng muốn biết nó có liên quan gì đến con?”

“Tại sao, lúc nhìn thấy nó, con lại có… Một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc?”

“Thậm chí, con còn cảm thấy…”

Sau khi khựng lại một chút, anh mới run run nói tiếp: “Con chính là nó!”

Lúc nói ra những lời này, trong giọng nói của anh như đang xen lẫn cùng từng cơn khí lạnh, đó là một nỗi sợ hãi vô cớ.

Dù bây giờ đã thoát khỏi Vực Sâu nhưng cảm giác lạnh lẽo lan vào tận xương tủy vẫn thỉnh thoảng len lỏi trong tim.

“Ai dà…”

Nhìn Lục Tân đang cắn chặt hàm răng, mẹ khẽ thở dài.

“Không chỉ riêng con mà ngay cả chúng ta cũng sẽ có cảm giác quen thuộc kỳ lạ đó…”

Mẹ thấp giọng nói: “Hay nói đúng hơn thì đây cũng chẳng phải là cảm giác quen thuộc gì cả, có lẽ bản thân mỗi chúng ta đều được sinh ra từ nó mới đúng hơn nhỉ?”

“Chuyện này…”

Lục Tân bất chợt ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn mẹ.

Ánh sáng của mặt trăng máu rọi xuống, phủ lên người bà làm toát ra vẻ thần bí.

Tuy mẹ đang trả lời anh nhưng lại không giống như đang trả lời, ngược lại còn khiến bản thân cảm thấy mê mang hơn.

“Mẹ đã từng kể cho con nghe về mười ba Cùng Cực…”

Mẹ nhẹ giọng nói: “Thứ ở phía dưới cũng chính là một trong mười ba Cùng Cực, có điều, thân phận của nó lại khác với những thứ khác, nó là một trong số mười ba Cùng Cực, vậy nhưng cũng chính là khởi nguồn của những Cùng Cực khác. Trong số những câu hỏi ấy, có cái do chính mẹ cũng không thể hiểu được, có cái lại là do mẹ bị hạn chế nên không thể nói thành lời, thứ duy nhất mà mẹ có thể nói với con chính là khi nó kết hợp với Vực Sâu thì mới có thể sinh ra Cùng Cực…”

“Con biết không?”

Mẹ nhẹ giọng nói, sau đó lại bỗng nhiên thả chậm giọng lại rồi cất lời:

“Khi nhìn thấy cung điện tinh thần không còn bất kỳ chấp kiếm giả nào, mẹ cảm thấy rất đau lòng.”

“Bởi vì một vị Cùng Cực bỏ mạng cũng đồng nghĩa với việc một vòng lặp khác đã lại bắt đầu.”

“Chuyện này cũng đồng thời nói cho chúng ta biết rằng Cùng Cực cũng không phải là tự do.”

“Suy nghĩ của chúng ta, thậm chí bao gồm cả việc sinh ra chúng ta có lẽ cũng chỉ là một sai lầm, dù sao thì…”

Bà bỗng nhiên khẽ lắc đầu: “Tất cả rồi sẽ có thể quay về lối mòn…”

“Mẹ…”

Lục Tân bỗng thấy thật kinh hãi, cảm giác như trong đầu đang có sấm rền vang dội khắp nơi.

Anh trợn to hai mắt, nhìn về phía mẹ.

Bây giờ, những vết thương trên người mẹ đã bắt đầu khôi phục lại bình thường.

Dù vậy, cơ thể của bà rõ ràng là vẫn còn rất yếu ớt, có lẽ là do tính cách của bà vốn là vậy, thà để vết thương bên trong khôi phục chậm một chút thì cũng phải tập trung tinh thần để bề ngoài của mình trông hoàn hảo không tổn hại gì, vậy thì mới có thể tỏ ra vừa thần bí lại vừa ưu nhã.

Từng cơn gió trên mảnh đất nhẹ nhàng thổi tới, thổi bay mái tóc bà.

Mặt trăng máu treo cao trên trời, khiến toàn bộ thế giới này đều trở nên thần bí đến khác thường.

Trong những lời của mẹ đều mang theo sự cam chịu khi số phận đã bị nắm chặt trong tay, giọng nói của bà có thể nghe rất êm tai nhưng lại tràn ngập sự ưu sầu phiền muộn.

Quan trọng nhất vẫn là đây là lần đầu tiên Lục Tân nghe thấy mẹ thừa nhận thân thế của mình.

Cùng Cực!

Bà cũng là một trong những Cùng Cực.

Dù trước đó đã có suy đoán nhưng khi nghe thấy bà nhắc đến chuyện này, Lục Tân vẫn thấy vô cùng khiếp sợ.

“Vậy nên mẹ là…”

Hồi lâu sau mới kịp phản ứng, anh không nhịn được lập tức hỏi ngay.

Trông thấy ánh mắt vừa tò mò vừa kinh ngạc của Lục Tân, mẹ chỉ nhìn anh rồi bỗng nhiên cười lên:

“Mẹ là một người phụ nữ thông minh, vậy nên mới quyết định trở thành người nhà của con…”

“Chuyện này…”

Ngay lúc Lục Tân đang suy nghĩ xem đáp án này có thể được xem như một câu trả lời nghiêm túc hay không, mẹ đã nhẹ nhàng đứng dậy rồi từ từ ôm lấy Lục Tân, ghé vào lỗ tai anh, nói: “Dù cho có phải đối mặt với thứ gì, chúng ta cũng chỉ cần phải tin tưởng lẫn nhau, thế là sẽ có thể vượt qua…”

“Đúng không?”

Lục Tân ngẩn ra, tất cả nghi vấn trong lòng lập tức được hóa giải.

Đúng vậy…

Cho tới bây giờ, chẳng phải mọi chuyện vẫn luôn là vậy sao?

Tin tưởng người thân trong nhau, giúp đỡ lẫn nhau, thế thì còn vấn đề gì mà họ không thể giải quyết được chứ?

Tất nhiên là anh có thể nhìn ra, mẹ vẫn còn tâm sự, mẹ chắc chắn vẫn còn một ít thứ chưa chịu nói cho mình.

Vậy nhưng, chẳng phải giữa người thân trong nhà nên là như vậy sao?

Giấu kín một bí mật nho nhỏ với nhau, vậy nhưng vẫn có thể tương trợ tín nhiệm, hợp tác khăng khít.

Ánh sáng của mặt trăng máu trên bầu trời rọi lên người Lục Tân và trên người mẹ đang ôm lấy anh.

Một người chân thật, một người lại có chút hư ảo và thần bí.

Dù vậy thì ít nhất, cái ôm này cũng là thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận