Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 513: Xem bọn họ chơi vui thế nào kìa (1)

"Hả?"

Trong một khắc cái bóng của người đàn ông mặc âu phục kia biến mất, Lục Tân thoắt cái trở nên cảnh giác.

Vừa rồi, anh đoán năng lực của người đàn ông này, có thể cùng loại với kiểu năng lực dự đoán hoặc là đọc được suy nghĩ, cho nên hắn mới có thể né tránh mỗi khi anh chuẩn bị tấn công, vì vậy mới có thể sớm dự báo được mục đích và những hướng mình né tránh để dùng đạn phong bế lại động tác của mình, thậm chí làm còn khiến cho anh không thể mượn năng lực của cha để tự bảo vệ mình và có thể hoá giải nguy cơ của hắn cho thật tốt.

Nhưng đến lúc này, anh mới ý thức được, vậy mà mình lại đoán sai...

Nếu như không phải loại năng lực này, vậy đến cuối cùng sao hắn lại có thể biết trước được suy nghĩ của mình đây chứ?

Cái bóng của mình cuốn đi, nhưng chỉ bắt được hư ảnh, vậy bây giờ hắn thật sự đang ở đâu?

"Anh bạn này, chúng ta thật sự phải trò chuyện cho thật tốt mới được..."

Trước mặt Lục Tân vang lên tiếng nói tinh tế kia, người đàn ông mặc âu phục đang chậm rãi đi về phía anh.

Vừa rồi, người này đã bị cái bóng đuổi chạy loạn khắp nơi y hệt như một con thỏ, nhưng không ngờ, bây giờ lại lớn gan đến thế, chẳng những không chạy trốn, ngược lại còn giảm tốc độ, dùng dáng đi như đã nắm tất cả trong lòng bàn tay mà chậm rãi đi về phía Lục Tân.

"?"

Trong lòng Lục Tân sinh ra một điều nghi hoặc, bỗng nhiên cái bóng lại quét ra phía trước.

Người đàn ông mặc âu phục bị cái bóng của anh quét trúng, lập tức biến mất không thấy gì nữa, nhưng một giây sau, hắn lại xuất hiện ở một nơi khác, đồng thời tiếp tục nhu hoà bảo rằng: "Tao đã từng bị rất nhiều người nhận ra năng lực, chỉ có điều, bởi vì năng lực của tao tương đối đặc biệt, cho nên, sau khi những người kia nhận ra được năng lực của tao, chẳng những không hề nhằm vào tao, ngược lại còn dễ bị tao nhận ra suy nghĩ trong lòng nữa..."

Lục Tân cau mày, đi thẳng về phía trước.

Em gái đã bắt lấy tên nhóc thích chơi trốn tìm kia, mình cũng sẽ không cần canh mãi ở cửa nữa.

Nếu như vừa rồi là vì anh bất động nên cái bóng bị hạn chế, mới không thể bắt được người này, vậy bây giờ không thể có lý do gì lại không bắt được cả.

Trong quá trình anh đi qua, cái bóng tán loạn, hoàn toàn dung nhập vào bóng tối, bắt giữ lần lượt từng bóng dáng hướng về phía Lục Tân.

"Người có năng lực như mày mà lại chết ở đây, sẽ rất đáng tiếc đó..."

Bóng dáng của người đàn ông mặc âu phục, bỗng nhiên vụt lên ở phía bên trái cách đó không xa, hắn đang từ từ giơ súng lên...

"Đùng!"

Trong lúc hắn đang nói chuyện, cái bóng đã cuốn đi, trong nháy mắt hắn lại biến mất không thấy tăm hơi.

"Lúc đầu, tao đã dự định giết mày, nhưng bởi vì mày quá quái đản, nên cũng đã khiến cho tao thấy tò mò..."

Bên phải lại vụt lên cái bóng của người đàn ông, hắn đã nhắm ngay Lục Tân.

Cái bóng phồng lên, giương nanh múa vuốt, rõ ràng cha đã rất tức giận và chẳng còn kiên nhẫn nữa, dựa vào tính tình của ông, sao có thể chịu đựng được cái trò hề như đang trêu đùa này chứ, Lục Tân cũng có thể cảm nhận được rõ ràng là lửa giận của cha đang không ngừng tăng lên, khiến cho anh phải tập trung sự chú ý thật cao mới có thể cam đoan rằng ông sẽ không nổi điên đến mức đánh luôn người của mình, mà điều này càng khiến cho ông buồn bực hơn...

"Đùng!"

Cái bóng của người đàn ông mặc âu phục xuất hiện trước mặt Lục Tân, trực tiếp bóp cò súng.

Nhưng đạn chợt bay đến sau lưng Lục Tân, lóe lên ánh lửa điện màu lam rồi vụt ngang qua vai anh.

Dù Lục Tân đã cố gắng hết sức để tránh né, nhưng bả vai vẫn bị xước một chút.

Có một mùi thịt khét lẹt dị dạng xuất hiện.

"Xôn xao..."

Cái bóng dưới chân Lục Tân đã bắt đầu run rẩy, giống như là đáy hồ nước đang dao động vậy.

Em gái ở cách đó không xa cũng ngẩng đầu nhìn lại, trách nhiệm của cô lúc này là trông chừng con quái vật có thể khiến cho người ta biến mất kia, nhưng trong lúc cô nhìn thấy Lục Tân bị viên đạn bắn trượt qua, rõ ràng có hơi tức giận, hàm răng sắc bén ken két nghiến lại, con mắt tỏa sáng.

Lục Tân cũng đưa ánh mắt đạm mạc nhìn vết thương trên vai trái của mình một chút, trên mặt không hề có biểu cảm gì.

"Đừng tức giận."

Dưới cái nhìn của người đàn ông mặc âu phục, anh lại bắt đầu lẩm bẩm.

"Năng lực trông càng quỷ dị, có lẽ sẽ có vài điểm yếu, bởi vì bọn chúng chỉ có thể thắng khi biến mọi chuyện trở nên thật phức tạp mà thôi."

Anh chậm rãi nói rồi đi ra khỏi cửa phòng, đi đến một nơi mới mẻ khác.

Nơi này, chính là nơi trước đó người đàn ông mặc âu phục đã chuẩn xác nhắm vào anh, lại biến mất lúc cái bóng cuốn qua.

Lục Tân đi đến nơi này, cẩn thận quan sát, trong lúc đó, anh hoàn toàn không hề để ý người đàn ông mặc âu phục lại xuất hiện thêm mấy lần nữa, cũng hoàn toàn không có để ý đến việc hắn bắn đạn về phía mình. Lúc này, cái bóng của anh tán loạn cuồng bạo, bóp nát hết tất cả những viên đạn bay về phía anh.

Miễn Lục Tân tình nguyện, thật ra người này rất khó khiến cho anh bị thương.

Cha không am hiểu bảo vệ người khác như mẹ, nhưng sức mạnh của ông quyết định rất nhiều đến việc những người uy hiếp đến trước mặt Lục Tân đều sẽ bị bóp nát.

Nhưng vào lúc này, áp lực của Lục Tân thật ra cũng đến từ cha.

Càng kéo dài thời gian, cha sẽ càng phẫn nộ, sớm muộn gì cũng sẽ có một khắc cha không khống chế nổi nữa mà hoàn toàn bùng nổ.

Anh phải lợi dụng quãng thời gian ngắn ngủi này.

Anh đi đến nơi người đàn ông mặc âu phục kia vừa đứng, liền xác định được gì đó, ánh mắt híp lại.

Nơi này có một lớp bụi phủ ngoài, là do những người trong đội xe kia vẩy vào lúc đầu để bắt con quái vật không thể nhìn thấy kia, chỉ cần đứng ở chỗ này sẽ để lại dấu chân, nhưng rõ ràng vừa rồi người đàn ông mặc âu phục kia đã đứng ở đây, nhưng trên mặt đất lại hoàn toàn không hề lưu lại một dấu vết nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận