Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1320: Thứ tự của đồng chí Đơn Binh (2)

Vừa nói, ông ta vừa lục tìm trong ngăn tủ một lúc, lấy ra một cặp tư liệu khác, nhẹ nhàng đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt của ngài Tô và bộ trưởng Thẩm, nói: “Đây là tư liệu về sự kiện ‘Đại ma vương khủng bố’ ở thành phố Hắc Chiểu mà trước kia tôi bảo cấp dưới đi thu thập.”

“Các ông có thể nhìn thấy, phàm là những người chết bởi vì sự hiện thân của đại ma vương khủng bố, mỗi một cách thức tử vong đều cũng không giống nhau……”

Dừng lại một chút, ông ta mới tiếp tục nói: “Quả thực là đã có một triển lãm lớn về cách thức tử vong đa vạng bởi vì lây nhiễm khủng bố…”

“Vì cớ gì mà lại xuất hiện hình thức lây nhiễm có mức độ chênh lệch cực đại như thế này?”

“Chỉ có một cách giải thích duy nhất, loại ô nhiễm này, vốn dĩ chính là loại hình lây nhiễm được thực hiện ở phương diện cao hơn.”

“Tuy rằng là cùng một loại sức mạnh, nhưng bởi vì phương diện lây nhiễm không giống nhau, mới biểu hiện ra những phương thức ô nhiễm bất đồng.”

“Chuyện này chuyện này chuyện này…”

Ngài Tô nhịn không được có chút hoảng sợ, nói: “Chuyện của thành phố Hắc Chiểu, không phải… Trước kia không phải ông đã nói…”

Lúc ấy tiểu đội Lục Tân và đám người Hàn Băng được chi viện, vừa mới từ thành phố Hắc Chiểu trở về.

Hoặc là nói, vào thời điểm mà bọn họ chưa trở về, sự kiện đại ma vương khủng bố đã phát sinh rồi, tạo thành ảnh hưởng rất lớn.

Những nhân viên Thanh Cảng mà từng tiếp xúc trước đó, cũng đã thấy được bởi vì sự tồn tại của đại ma vương khủng bố, thành phố Hắc Chiểu đã bị ép buộc phải biến đổi cực lớn.

Là quản lý cấp cao của Thanh Cảng, tất nhiên bọn họ không thể nào không đưa ra suy đoán.

Thế nhưng cho dù bọn họ đã đoán được chuyện này có liên quan với đồng chí Đơn Binh, cũng không có người nào đứng ra thừa nhận.

Một là bởi vì, đồng chí Đơn Binh nói chuyện này không có liên quan gì với cậu ta cả.

Hai là, trước đó giáo sư Bạch cũng đã từng nói, nhất định phải đình chỉ tất cả những điều tra bí mật đang thực hiện đối với đồng chí Đơn Binh…

Cuối cùng không cho chúng tôi đi điều tra, chính ông lại đi sưu tập tư liệu?

“Không cho các ông đi điều tra, là bởi vì nếu như cứ không biết nặng nhẹ mà thử khai quật những bí mật đáng sợ, có khả năng sẽ dẫn tới họa lớn không lường được.”

Đối mặt vẻ rối rắm và nghi hoặc của bọn bọ, giáo sư Bạch nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi là một nghiên cứu viên, không có khả năng thờ ơ đối với những sự kiện thần bí xảy ra được, huống hồ, mà tôi thậm chí còn không tự mình phái người đi trực tiếp điều tra cậu ta, mà là trực tiếp mua tư liệu…”

Nói tới đây, ông ta hơi hơi dừng một chút, nhìn về phía ngài Tô: “Còn chưa thanh toán đâu đấy, xong hôm nay ông xem xét một chút nhé.”

Ngài Tô chợt ngẩn ra một chút, mới đen đủi mà xua tay: “Lúc nào rồi mà còn nói cái này…”

Bộ trưởng Thẩm cũng nói: “Ý của ông khi để cho chúng tôi xem những tư liệu này là gì?”

“Để cho các ông hiểu được thứ hạng chân chính của đồng chí Đơn Binh là như thế nào.”

Giáo sư Bạch nhẹ nhàng thở phào, nói: “Hiện giờ kế hoạch thiên quốc của Thanh Cảng chúng ta, vẫn luôn được thúc đẩy ở trạng thái ổn định.”

“Chúng ta đã có được một vị lãnh chúa tinh thần có thể nói là ổn định nhất, cũng hoàn chỉnh nhất.”

“Đây là sự may mắn của chúng ta, cũng chính là đang tuyên cáo với toàn bộ thế giới này là.”

“Đối với tầng cấp của người có năng lực, Thanh Cảng chúng ta vẫn luôn luôn đi trước thành phố Cao Tường một bước.”

“Thế nhưng…”

Ông ta dừng lại một chút, lại nói: “Các ông có thể từ phần tư liệu này hoặc kết quả kiểm tra đo lường bên kia mà nhìn thấy sự khác biệt giữa đồng chí Đơn Binh và Oa Oa.”

“Lãnh chúa tinh thần, đó là người chủ động đi lây nhiễm cho một số người, khiến cho sức mạnh tinh thần của mọi người được hình thành một chủ thể, sự hợp nhất ấy có thể lây ra toàn bộ thành thị, biến thành một mức sức mạnh tinh thần cường đại mà ổn định, có thể dùng để đối kháng với những ô nhiễm khác.”

“Nhưng cùng là như thế, đối với bản thân Lãnh chúa tinh thần mà nói cũng có áp lực cực đại.”

“Cứ nhìn Oa Oa mà xem, cô bé đã phải chịu tải sức mạnh tinh thần của cư dân cả thành phố Thanh Cảng, đã có chút cố hết sức……”

“Nhưng đồng chí Đơn Binh lại không giống như thế.”

“Đại ma vương khủng bố xuất hiện ở thành phố Hắc Trảo, cái này không thể nghi ngờ chính là mặt biểu hiện của phương diện Lãnh chúa tinh thần.”

“Nhưng cậu ta lại không giống Oa Oa rằng lúc nào cũng yêu cầu lúc nào cũng bảo trì loại ổn định này, trở thành Lãnh chúa tinh thần đứng ở bên ngoài nhưng có thể kiểm tra đo lường, mà là chỉ ở một thời điểm nhất định nào đó đã quy chiếu từ trước mới lộ mặt, những thời điểm khác, thành phố Hắc Chiểu thoạt nhìn căn bản là không có sự tồn tại của Lãnh chúa tinh thần.”

“Đặc biệt là, đồng chí Đơn Binh đã sớm trở về, nhưng lực lượng tinh thần còn đang phát huy tác dụng…”

Ngài Tô và bộ trưởng Thẩm nghe ông ta nói, biểu tình hơi hơi trở nên hoảng sợ: “Cho nên…”

“Cho nên, thời gian nghiên cứu của chúng ta dài như vậy, chuyện mà chúng ta phí nhiều tâm tư để làm ra, đồng chí Đơn Binh tiện tay là có thể làm được.”

Giáo sư Bạch nhẹ giọng nói: “Chúng ta luôn cho rằng bản thân đã đi trước một bước.”

“Nhưng trên thực tế, thứ hạng của đồng chí Đơn Binh, ngay từ đầu đã cao hơn nhiều so với mục tiêu của kế hoạch dự thiết Thanh Cảng chúng ta.”

Trong văn phòng, bỗng nhiên xuất hiện sự an tĩnh tột độ.

Không có thanh âm nào xuất hiện, mọi người dường như có thể nghe được cái tiếng thở và nhịp tim của nhau.

Nói không rõ là uể oải, hay là tuyệt vọng, hoặc là nói, đó là một loại cảm giác vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cùng với nỗi sợ hãi khó có thể miêu tả…

Thứ tự của đồng chí Đơn Binh, so với kế hoạch dự thiết thiên quốc của Thanh Cảng còn cao hơn sao?

Vậy những thứ này đại biểu cho cái gì?

Sự cố gắng nhiều năm như vậy của Thanh Cảng là đang đại biểu cho điều gì chứ?

“Thật ra ngược lại cũng không cần quá tuyệt vọng.”

Phải mất một lát sau giáo sư Bạch mới nhẹ tiếng thở dài: “Có lẽ chuyện mà Thanh Cảng chúng ta làm, cũng không phải không có tác dụng.”

“Ít nhất ở trên mặt lý luận của lĩnh vực lãnh chúa tinh thần, chúng ta đã có thể xem như đang dẫn đầu, so với toàn diện.”

“Trên thế giới này có lẽ đúng là có một số người, trời sinh đã có thể làm được những điều mà chúng ta dốc hết sức lực mới miễn cưỡng làm được.”

“Thế nhưng nghiên cứu của chúng ta, lại có tác dụng rất mấu chốt.”

Tuy rằng trong lời nói của giáo sư Bạch đã thấp thoáng có chút nhẹ nhàng xoa dịu, thế nhưng điều này vẫn không có cách nào khiến cho tâm trạng của ngài Tô và bộ trưởng Thẩm trở nên tốt đẹp bao nhiêu cả.

Đả kích đến từ việc kiểm tra đo lường lần này, thật sự là quá mức đáng sợ.

Qua thật lâu sau bộ trưởng Thẩm mới ngẩng đầu thật mạnh lên, nhìn về phía giáo sư Bạch nói: “Vậy thì, đồng chí Đơn Binh đến tột cùng là người có năng lực ở phương diện nào chứ?”

“Có lẽ, trời sinh đã là giai đoạn thứ tư.”

“Có lẽ, là giai đoạn năm không hoàn chỉnh.”

Giáo sư Bạch chậm rãi nói: “Hoặc có lẽ, vốn dĩ cậu ta cũng chẳng phải là người có năng lực gì cả…”

Nếu như không phải người có năng lực, vậy thì là cái gì đây?

Giáo sư Bạch cũng không hề nói ra câu cuối cùng, thế nhưng ngài Tô và bộ trưởng Thẩm, lại đều đã hiểu ra…
Bạn cần đăng nhập để bình luận