Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 737: Để thế giới nhìn thấy dáng vẻ thực sự của em (2)

"Hả?"

Oa Oa đang cố gắng duỗi đôi chân nhỏ ra, như thể đây là lần đầu tiên cô bé người cá tách vây đuôi của mình.

Khi nghe được lời nói của Lục Tân, cô bé lại quay đầu nhìn Lục Tân lần nữa, ánh mắt chớp chớp có chút khó hiểu.

Trong khi Lục Tân thì mỉm cười nhìn cô bé và chỉ vào mui xe đã được mở ra.

Oa Oa ngẩng đầu nhìn lên, có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh qua mui xe đang mở.

Cô bé lập tức trở nên có chút căng thẳng.

Vô thức quay đầu nhìn đi, nhưng lại chỉ nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Lục Tân.

Oa Oa không hiểu ý của Lục Tân cho lắm, nhưng cô bé rất nghe lời.

Dường như dưới tình huống bản thân không được bảo vệ như vậy, xuất hiện trước mặt người khác, cô bé cũng có hơi sợ sãi.

Điều này hẳn là vì cô bé cũng sớm hiểu rằng khi bản thân xuất hiện trước mặt bất kỳ ai đều sẽ gây ra tai họa và hoảng sợ, vì vậy cô bé buộc mình phải làm quen với việc quấn mình nặng nề, không muốn đeo mặt nạ vốn là chút bướng bỉnh cuối cùng của cô bé.

Nhưng chút bướng bỉnh cuối cùng này cũng là sau khi quen Lục Tân mới thỏa hiệp.

Nhưng vào lúc này, Lục Tân lại bảo cô bé mạnh dạn đứng lên, dường như không hề lo lắng rằng sẽ có người nhìn thấy mình.

Đồng thời, không chút lo sợ mình sẽ gây ra tai họa.

Ánh mắt này khích lệ cô bé rất nhiều, cuối cùng cô bé có hơi rụt rè, từ từ thu chân lại.

Giẫm lên chỗ ngồi kế bên người lái, sau đó dùng hai tay vịn lấy cửa kính xe, chậm rãi, thận trọng dè chừng, vươn cái đầu nhỏ của mình ra.

Giống như chồi non mới lú của cây sen con, cô bé để lộ hai con mắt trên nóc xe.

Cẩn thận nhìn thế giới này.

Gió từ nơi hoang vu thổi qua và làm tung bay mái tóc của Oa Oa.

Giờ khắc này, xung quanh yên tĩnh.

Oa Oa giống như một chú mèo con sợ hãi, vừa nhát gan mà lại tò mò, chậm rãi nhìn những người xung quanh.

Đây là lần đầu tiên cô bé đối mặt với thế giới bằng diện mạo chân thật của mình nên đầy sợ hãi và dò xét.

Hai chân cô bé dường như đều đang run lên, một tay duỗi ra tìm kiếm trong vô vọng.

Lục Tân vẫn luôn nhìn cô bé, vội vàng nắm lấy tay cô.

Cảm nhận được sự ủng hộ của Lục Tân, cô bé mới từ từ đứng thẳng người, nhìn thế giới chân thật cũng không đẹp đẽ mấy này.

Sau đó, cô bé có phần ngạc nhiên vui mừng và ngại ngùng, nở một nụ cười của riêng mình.

"Phịch phịch phịch..."

Sau vài giây cực kỳ yên tĩnh, đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên.

Đó là tiếng súng ống rơi xuống đất.

Tất cả những các chiến sĩ vũ trang đang ghì súng và vác súng tên lửa, nhắm vào chiếc xe cải tiến với vẻ mặt dữ tợn, đều sững sờ.

Bọn họ vốn định sẽ cùng nhau nổ súng một khi không có tiếng nói chung, nhưng nét lại mặt đồng thời trở nên đờ đẫn.

Trên khuôn mặt bọn họ lộ ra nhiều mức độ thay đổi khác nhau.

Đầu tiên là bối rối, sau đó là ngạc nhiên, cuối cùng là dần trở nên bất ngờ và hòa nhã.

Thậm chí còn có cảm giác như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ.

Sức mạnh kinh hoàng ngay lập tức đánh vào tâm khảm họ, khiến nhịp đập của trái tim họ trở nên nhẹ nhàng.

Hóa ra trước đây, nhận thức về cái đẹp của bản thân hạn hẹp như vậy.

Oa Oa nhẹ nhàng thò đầu ra khỏi nóc chiếc xe cải tiến đang mở, không khác nào mặt trời đang nhô lên ở phía chân trời.

"Tôi..."

Trong đám người ở phía trước nhất, đột nhiên có một người đàn ông cao lớn thô kệch, mặt mày dữ tợn, trực tiếp quỳ xuống.

Vẻ mặt méo xệch, run rẩy, nước mắt tuôn rơi không kìm được, khóc không thành tiếng, thất thanh kêu to:

"Tôi... sai rồi, tôi xin lỗi... xin lỗi... cô nàng xinh đẹp..."

"Không, em là cô bé xinh đẹp..."

"Tôi thật sự sai rồi..."

"Tôi không nên chĩa súng vào em, em... em đừng trách tôi..."

Anh ta dường như dùng hết sức lực của bản thân để nói ra những lời này, sau đó chợt ngã xuống đất, khóc nức nở.

Vừa khóc, vừa ra sức đấm mạnh xuống đất.

"Hu hu hu..."

Như thể đó là mồi dẫn của thuốc nổ, nhiều tiếng động hơn vang lên.

Có vô số người, có người kích động khóc lóc, có người run rẩy không ngừng, có người không rõ tại sao chỉ biết đấm mạnh vào tim mình, các loại âm thanh đan xen nhau thành một, hình thành nên tiếng vang.

Không người nào sẽ lộ ra vẻ điên cuồng, khát vọng chiếm hữu chỉ vì nhìn thấy Oa Oa, cảm giác đầu tiên về cái đẹp của con người thường là thụ động và ngạc nhiên.

Giờ phút này, nói là bọn họ đều bị vẻ đẹp của Oa Oa thu hút.

Chi bằng nói, họ đồng thời trở nên thuần khiết vì sự xuất hiện của Oa Oa.

"Tạm được rồi…"

Qua kính chắn gió, Lục Tân nhìn đám đàn ông đang trêu đùa mạng sống trên lưỡi dao bên ngoài, lúc này đều đã biến thành những cậu bé thẹn thùng và kích động, trong lòng có hơi xúc động lạ thường, đồng thời lặng lẽ đếm thời gian.

Khi đếm đến ba mươi giây, anh hít sâu một hơi và liếc nhìn Oa Oa bên cạnh.

Anh cười nói: "Chuẩn bị xong để đi hóng gió chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận