Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 844: Cô gái ác ý (2)

Lục Tân lặng lẽ quay đầu, cẩn thận đánh giá bọn họ vài lần, chỉ thấy vẻ mặt bọn họ tái nhợt, cơ bắp trên người căng cứng.

Nhìn thoáng qua thì trông họ còn khoa trương hơn lúc bị ô nhiễm, cảm xúc cũng càng kịch liệt hơn.

Nhưng mà có thể xác định lúc này trong mắt họ đã không còn tàn dư của đám sâu nữa.

Cho dù là những con sâu theo nước mắt chảy ra lúc nãy cũng đã biến mất tăm.

Vì thế anh cảm thấy hơi tò mò, dùng ánh mắt thân thiện nhìn về Đội trưởng Râu Xồm không chuyên nghiệp kia:

“Vừa rồi các anh có cảm giác như thế nào?”

“Chúng tôi…”

Đội trưởng Râu Xồm Ngô Hưu suy nghĩ, rồi trên mặt lóe lên vẻ ảo não và hổ thẹn: “Trách tôi, vừa rồi tôi… Thật sự tôi không biết tại sao mà đầu óc “cuộn” lại, tôi cảm thấy… Cảm thấy cô gái này cực kỳ đáng thương, tôi thật sự, thật sự muốn giúp đỡ cô ta, cho nên tôi… Anh Lục, tôi đã phạm sai lầm, khi về tôi nhất định sẽ chịu trừng phạt.”

“Vừa rồi... Vừa rồi đã đắc tội anh, xin anh... Xin anh tha thứ cho tôi.”

Lục Tân hơi tỉnh táo lại, trong lòng dần cảm thấy phức tạp.

Loại ô nhiễm này thật là bí ẩn.

Lúc họ bị ảnh hưởng vẫn còn giữ được ký ức và nhận thức của bản thân.

Ý thức của họ không bị sức mạnh ảnh hưởng làm mất tự chủ rồi gây ra hành động mất khống chế, mà là đầu óc “cuộn” lại, bản thân bị ý thức nào đó khống chế mới làm ra hành động mất lý trí này.

Nói đơn giản thì họ không những không nhận ra mình đã bị ô nhiễm. Mà cả sau khi chữa khỏi ô nhiễm họ cũng không biết.

Cho đến bây giờ, họ còn không biết vừa rồi mình đã bị ô nhiễm, cho nên phản ứng đầu tiên không phải là khủng hoảng mà là áy náy.

Giống như hai lúc hai người đang cãi nhau, đột nhiên một tên ra tay giết người.

Bản thân gã cũng không biết rốt cuộc là mình bị người khác khống chế rồi ra tay giết người, hay là vì mình nhất thời xúc động mà giết người.

“Không cần nói vậy, các anh đã bị khống chế.”

Lục Tân không có ý định giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho bọn họ, bởi vì việc này dính líu đến rất nhiều chuyện phức tạp.

Anh nhìn thoáng qua mẹ, qua ánh mắt bà, anh biết những người này thật sự đã được chữa khỏi, không còn lo lắng gì nữa.

Sau đó anh nói với đội trưởng Râu Xồm vẫn còn đang rất ảo não: “Đầu tiên thu dọn hiện trường đã!”

“Có thể cho người đến đây bắt người rồi, ai cần đưa đi bệnh viện thì đưa đi bệnh viện, cần nhốt lại thì cứ nhốt lại…”

“Còn cô gái kia thì tạm thời các anh đừng đụng vào cô ta, để đó tôi sắp xếp.”

Sau khi nói xong những lời này, anh mới đi xuyên qua đám người, vỗ lên bả vai phó tổng giám đốc Tiêu đang trốn phía sau, anh ta nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi và hối hận, anh cho anh ta một ánh mắt cổ vũ. Rồi mới đi theo mẹ vào bên trong căn biệt thự kia lần nữa.

Phó tổng giám đốc Tiêu bị Lục Tân vỗ một cái đã sợ suýt thì ngã quỵ xuống đất.

Khuôn mặt vốn giàn giụa nước mắt lại càng thêm nhiều nước mắt hơn: “Tiêu rồi, nhất định anh Tiểu Lục đã ghim thù mình rồi.”

Các cảnh sát vũ trang bên cạnh nhận được mệnh lệnh của Râu Xồm thì mới lấy lại được phản ứng.

“Ô nhiễm lần này là như thế nào?”

Vào bên trong biệt thự, Lục Tân bước nhanh vài bước đuổi theo mẹ.

Mẹ chủ động giúp anh giải quyết chuyện lần này khiến anh thấy hơi bất ngờ, nhưng càng làm cho anh tò mò hơn là cách gọi của mẹ.

Hình như mẹ đã nói một câu: “Em gái, đã lâu không gặp?”

Gót giày của mẹ nện lên nền đá cẩm thạch trong biệt thự vang lên tiếng cạch cạnh thanh thúy, mẹ xách theo túi nhỏ đi thẳng xuống tầng hầm ngầm, rồi khẽ giải thích: “Chỉ là một con ả ôm ác ý, thật ra cũng không lợi hại gì mấy đâu.”

“Sự kiện lần này cũng chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ mà thôi...”

Bà mỉm cười nói: “Mẹ có quan hệ rất tốt với một người chị em, chắc là cô ta đã tạo thành cô gái quái dị kia.”

“Dạ?”

Vẻ mặt của Lục Tân rõ ràng có chút nghi ngờ.

“Con yên tâm, chắc cô ta không muốn gây phiền phức cho Thanh Cảng đâu, cô ta coi thường cái miếng đất bé xíu này.”

Mẹ nhận ra nghi ngờ của Lục Tân, cười giải thích: “Chẳng qua hình thức tồn tại của cô ta là thế, chỉ cần đi qua nơi nào thì nơi đó nhất định sẽ có một vài thứ bị cô ta ảnh hưởng, cho nên con có thể hiểu ô nhiễm lần này chính là dấu vết mà cô ta đã để lại, cũng có thể hiểu đám sâu trong cơ thể cô gái kia chỉ là một phần nhỏ trong cơ thể cô ta thôi…”

“Giống như bồ công anh, có một ít hạt giống rơi rụng theo gió.”

“Cô ả vừa rồi mà con gặp là đã bị ác niệm rải rác của cô ta ký sinh lên người.”

“Có điều tuy cô ả đó có năng lực gây ô nhiễm, nhưng nếu không được cô ta cho phép thì sẽ không gây ô nhiễm được quá ba lần.”

“Nếu không nói cho con biết, khi con gặp phải chuyện này thì sẽ nghiêm túc giải quyết.”

“Nếu bị ô nhiễm quá ba lần, nói cách khác, Cao Nghiêm cũng có thể gây ô nhiễm đến người khác...”

Lục Tân hiểu “nghiêm túc” mà mẹ nói ám chỉ điều gì.

Nhưng khi nghe lời giải thích của mẹ thì anh lại cái hiểu cái không, nói theo phản xạ: “Vậy tại sao cô ta lại đến?”

“Cô ta là tự do, hiển nhiên muốn đi đâu thì đi đó.”

Mẹ liếc mắt nhìn Lục Tân đầy ẩn ý, nói: “Đương nhiên, lúc này…”

“Có thể đơn giản là vì cô ta cảm nhận được một ít chuyện ghê gớm xảy ra ở Thanh Cảng, cho nên đến đây góp vui!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận