Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 563: Ô nhiễm ngược! (1)

Lục Tân và Bích Hổ ngừng nói một lúc.

Lục Tân cảm thấy bây giờ hình như Trần Tinh có thể đang có ý kiến gì đó.

Bích Hổ có thể nhìn ra được là nếu như gã nói lại lần nữa, đôi giày của gã có lẽ sẽ lại nhỏ hơn một cỡ ...

“Giáo sư Bạch nói rằng trong việc chống ô nhiễm, lý trí là lợi thế duy nhất mà chúng ta có.”

Trần Tinh vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô ta, giọng vẫn không có gì thay đổi, mở miệng nói: "Người có thể tạo ra ảo ảnh hoàn hảo như thế này hoặc là một người có năng lực hệ ảo ảnh như một người nghiện rượu, hoặc là một người có năng lực hệ tạo giấc mơ. Những gì chúng ta gặp phải bây giờ không thể nào là một người có năng lực hệ tạo giấc mơ được, bởi vì chúng ta không đánh mất đi ý thức và nhận thức của chính mình, và chúng ta cũng không nhìn thấy bất kỳ sai sót nào khi chúng ta tỉnh táo cả.”

Lục Tân gật đầu đồng ý, anh có thể hiểu được những lời mà Trần Tinh nói.

Nếu dưới tác động của người tạo giấc mơ, khi ý thức của một người bắt đầu tỉnh dậy và nhận ra rằng mình đang ở trong trạng thái mơ, thì mọi thứ xung quanh sẽ bắt đầu có một ranh giới mờ nhạt, nếu như người đó càng tỉnh táo lâu thì ranh giới đó càng rõ ràng hơn.

“Còn nếu chúng ta gặp phải một người có năng lực hệ ảo ảnh như một người nghiện rượu thì...”

Trần Tinh ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau đó cô ta lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngay cả một kẻ nghiện rượu, cũng khó có thể tạo ra ảo giác lớn và chân thực đến như vậy được. Dù sao thì năng lực hệ ảo ảnh cũng chỉ để làm sai lệch năm giác quan của con người mà thôi. Nếu như một người nghiện rượu muốn tạo ra một thế giới ảo lớn như vậy, thì người đó cần phải tự mình dệt nên từng chi tiết một dù là nhỏ nhất của thế giới này. Chỉ cần bất cứ điều gì không phù hợp với lẽ thường thôi cũng sẽ bị mọi người nhìn ra sai sót rõ ràng...”

“Vì vậy, trong năng lực hệ ảo ảnh, thường chỉ có một hoặc hai, hoặc những cảnh nhỏ rất quen thuộc mới có thể được biến thành thật...”

Ngừng một chút, cô ta lại chậm rãi nói: “Trước đây người nghiện rượu đã hợp tác với chúng tôi để làm một bài kiểm tra rất chi tiết, vì vậy tôi có hầu hết thông tin về năng lực của bọn họ, có một số khác biệt trong thế giới ảo này so với khả năng của những người đó, người nghiện rượu có thể bóp méo năm giác quan của con người, cho nên ảo giác do người nghiện rượu tạo ra đều rất chân thực, cho dù là khứu giác, thính giác, xúc giác, đều rất thực tế...”

“Bọn họ còn có thể khiến người ta không hề cảnh giác mà nếm thử một loại đồ ăn chưa từng ăn qua....”

Nghe Trần Tinh đang phân tích cực kỳ chi tiết cho nên Lục Tân không dám xen vào.

Trên thực tế, nếu như anh tự mình đi vào đây, rất có thể anh ta sẽ chọn tiến về phía trước, sau đó gặp phải chuyện lạ gì thì tính sau.

Nhưng mà bây giờ, anh cũng không vội lắm.

Khác với Trần Tinh và những người khác, những người họ đang lo lắng về việc thử nghiệm nào sẽ thành công cho nên bọn họ rất vội vàng.

Anh vốn chỉ là đi thăm họ hàng mà thôi, người thân của anh bây giờ đang làm gì thì cũng không quan trọng lắm, chỉ cần đảm bảo rằng anh ấy vẫn luôn ở trong thành phố là được rồi.

Lúc này Bích Hổ chỉ dám đứng tại chỗ nháy nháy mắt, Trần Tinh đang nghĩ cách giải quyết vấn đề nên gã cũng không dám xen vào, mà nhìn cách Lục Tân vừa nãy đứng nói chuyện với không khí xung quanh cũng đã gợi lên cho gã những ký ức sợ hãi trước đây, gã cũng không dám chạy lại kéo Lục Tân để nói chuyện phiếm được. Một mình lại cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, gã đột nhiên quay đầu lại nhìn mấy cô gái nhỏ mặc váy ngắn đang đi lại xung quanh ở trên đường, tâm trạng cũng dần dần trở nên tốt hơn nhiều...

Vậy nếu biết rõ nó là giả thì sao.

Không phải cũng có rất nhiều trạch nam nhìn chằm chằm vào chiều không gian 2D và chảy nước miếng đó sao?

“Hừ...”

Cũng không biết đã suy nghĩ bao lâu, Trần Tinh đột nhiên thở dài một hơi, xoay người lại.

“So sánh với năng lực của một người nghiện rượu, sẽ phát hiện ra thành phố này rất là kỳ quái.”

Cô ta đột nhiên quay đầu lại nói với Lục Tân và Bích Hổ: “Trước tiên hai người nhắm mắt lại và cảm nhận cẩn thận xem thử có phát hiện được điều gì không?”

Bích Hổ và Lục Tân liếc nhìn nhau, sau đó cả hai đều thành thật nhắm mắt lại.

Hít một hơi thật sâu, trên mặt Bích Hổ bỗng nhiên nở một nụ cười: “Hơi thở tươi mát của những cô gái trẻ...”

Lục Tân thì chậm rãi nói: “Mùi mốc, mùi cỏ, mùi sắt gỉ… Cùng với mùi thối rữa, thật bốc mùi!"

Hai người họ đột nhiên mở mắt ra và nhìn nhau không hiểu.

Cùng là nhắm mắt cảm nhận với nhau, sao cách cảm nhận mùi và đồ vật hoàn toàn khác nhau vậy.

“Đây chính là điểm yếu của thế giới này, đồng thời cũng là điểm mấu chốt.”

Vẻ mặt Trần Tinh trở nên nghiêm túc hơn, cô ta nói: “Thật ra, nó cũng không hoàn toàn làm sai lệch năm giác quan của mọi người, vì những gì nó khiến chúng ta nhìn thấy là quá chân thật. Do đó, năm giác quan của bạn sẽ tự động điều chỉnh nó. Giống như khi anh nhìn thấy một miếng bánh, dù anh chỉ nhìn thấy thôi mà không ngửi thấy nó, nhưng anh cũng sẽ cảm thấy như là anh đã ngửi thấy mùi thơm của kem vậy.”

“Bởi vì Bích Hổ là một anh người không có bộ não của con người, cho nên anh ta mới bị thu hút bởi những cô gái nhỏ hấp dẫn trong cái thành phố ảo này.”

“Lúc mà anh ta nhìn thấy những cô gái nhỏ trên đường kia thì ngay lập tức cũng bổ sung mùi hương, màu sắc và chi tiết, vân vân... của những cô gái đó.”

“Đơn binh...”

Cô ta liếc mắt nhìn Lục Tân một cái rồi nói tiếp: “Biểu hiện của một đơn binh hiển nhiên là tốt hơn nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận