Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1603: Cô gái gầy nhom trên lưng người đàn ông (2)

"Cũng không có gì!"

Số Năm thờ ơ nói, trong khi người đàn ông dưới sự kiểm soát của cô ta thì cầm hai con dao mổ, cạo nhẹ, tia lửa bùng lên.

"Tôi định cắt mở não của tên này, thay đổi dây thần kinh của hắn."

Giọng Số Năm phát ra từ ti vi rõ mồn một, nghe mà cứ như đang nói chuyện trực tiếp:

“Để xem có thể trị khỏi tật tọc mạch hay kiện cáo của hắn không.”

"Ha ha, nếu không phải hắn rảnh rỗi không việc gì làm, nhất quyết muốn đến Thanh Cảng tìm anh, thì làm sao anh có thể nghĩ đến những người đã chết qua một lần như chúng tôi?"

"Làm sao có thể chạy đến làm phiền cuộc sống của chúng tôi và tìm chúng tôi để nhờ giúp đỡ?"

"Tên cứng đầu này, thậm chí còn chạy tới trước mặt tôi, nói muốn dẫn tôi đến Thanh Cảng tìm anh..."

Lục Tân hơi sửng sốt, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Khi Số Tám giúp mình đi làm thuyết khách đã bị Số Năm trói lại?

Nhất thời có chút lo lắng.

Anh vội vàng nói vào màn hình: "Số Năm, chuyện này không trách Số Tám được, thật sự là tôi nhờ anh ta đi tìm mọi người."

Số Mười Bốn bên cạnh dựa vào tường, cũng nói theo: "Đúng vậy, chị Năm..."

“Lão Bát, anh cũng đừng lo lắng, con người chị Năm chỉ thích nói giỡn thôi, chị ấy không thể nào mở não anh được…”

"Ơ ơ ơ..."

Số Tám vùng vẫy dữ dội trên bàn mổ như một con sâu bọ.

"Ai nhờ, có gì khác nhau chứ?"

Số Năm cười lạnh lùng, hai con dao mổ trong tay người đàn ông cường tráng đã đến đầu Số Tám.

Cảm xúc của Lục Tân có chút lẫn lộn giữa vui khi gặp lại Số Năm và ngạc nhiên với tình trạng hiện tại của cô ta, càng có chút lo lắng khi đột nhiên nhìn thấy Số Tám, nôn nóng đến mức không biết phải nói gì: "Số Năm, tôi muốn gặp cô..."

"Bây giờ không phải đã gặp được rồi?"

Số Năm nói rồi, cẩn thận đặt con dao mổ vào vị trí chính xác và bắt đầu cắt xuống.

"Ơ ơ ơ..."

Số Tám gần như sắp không giãy giụa nổi, hốc mắt đã trở nên ươn ướt.

Số Mười Bốn không ngừng an ủi: “Đừng khóc nữa lão Bát, anh yên tâm, chị Năm chỉ dọa anh một chút thôi…”

Số Tám hiển nhiên là lo lắng đến đôi mắt có chút đỏ lên, đột nhiên ơ ơ ơ lên.

Lục Tân nghe vậy, loáng thoáng giống như: "Dọa tổ tiên cậu..."

Nhìn thấy Số Tám bị dọa sợ, một người chú trọng như vậy cũng bắt đầu nói lời thô tục.

Có điều, nhìn thấy hộp sọ của Số Tám sắp bị mở ra, Lục Tân quả thực cũng có chút căng thẳng, mặc dù bản thân có năng lực hủy diệt mạnh nhất trên bề mặt thế giới, nhưng làm sao có thể ngăn chặn một cuộc giải phẫu đang được tiến hành trong ti vi ?

Đang lúc đầu óc quay cuồng, anh đột nhiên ngẩng đầu, gấp giọng nói: "Số Năm, sao cô lại biến thành như vậy?"

"Xẹt!"

Số Năm, hay nói đúng hơn, con dao mổ trong tay người đàn ông cường tráng, đột nhiên dừng lại.

Trên lưng người đàn ông cường tráng, khuôn mặt của Số Năm chợt quay lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: "Tôi như vậy thì làm sao?"

"Cái này..."

Lục Tân ngồi chồm hổm trước ti vi , cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu.

Nhìn tay chân mảnh khảnh vặn vẹo cố định trên lưng người đàn ông cường tráng, trong lòng thoảng qua một cảm giác xót xa.

"Số Năm, cơ thể của cô..."

"Cơ thể của tôi?"

Sắc mặt của Số Năm đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng: "Còn không phải nhờ anh ban cho?"

"Ong..."

Nghe được câu nói này, trái tim của Lục Tân co thắt nặng nề.

"Là... là tôi làm hại sao?"

Giây phút này, cơ thể của anh thậm chí đều có hơi co quắp, cảm thấy vô cùng buồn khổ.

Trong cô nhi viện hồi đó, cô Tiểu Lộc chạy nhanh nhất bị anh hại ngồi xe lăn, anh đã buồn bã trong nhiều năm.

Nhưng không ngờ, Số Năm, Số Năm có sức chiến đấu bộc phá hồi đó, lại...

Ngược lại là Số Mười Bốn bên cạnh, sau khi nghe đoạn đối thoại họ, biểu cảm đột nhiên có chút cổ quái.

"Đương nhiên là anh hại rồi."

Ngay khi Lục Tân cảm thấy vô cùng tội lỗi, Số Năm đã tức giận hét lên:

"Nếu không phải vì hồi đó anh muốn chạy trốn cùng chúng tôi, làm sao có thể bị người ta chặn lại?"

"Nếu không phải vì anh mất khống chế, tôi làm sao có cơ hội trải qua cảm giác bị giết đi rồi lại sống lại?"

"Nếu không phải vì có trải nghiệm này, tôi làm sao phát hiện ra kế hoạch điên cuồng của viện trưởng già?"

"Nếu không phải vì phát hiện ra kế hoạch điên rồ của ông ta, tôi làm sao có thể không ngừng cải tạo bản thân?"

"Nếu như không phải trong quá trình cải tạo bản thân xảy ra vấn đề gì, tôi làm sao có thể biến thành bộ dạng quỷ quái như bây giờ?"

"Phải, là tôi, đều là vì... Hở?"

Sau câu hỏi chất vấn của Số Năm, Lục Tân đã cảm thấy vô cùng buồn bã.

Ngay khi cảm giác tội lỗi trong lòng tích tụ đến mức mạnh nhất, anh đột nhiên sững người trong giây lát.

Hình như có gì đó không đúng...

"Tôi phải nói một lời công bằng về chuyện này..."

Số Mười Bốn bên cạnh khoác một tay lên ti vi, đè lên làm hình ảnh có hơi biến hình, cắn răng nói:

"Chị Năm, chuyện này chị trách anh Chín có chút quá đáng rồi thì phải?"

"Ơ ơ..."

Số Tám bị trói trên bàn mổ không khỏi kêu lên vài tiếng, nghe như là: “Đúng vậy!

Bầu không khí lại đột nhiên trở nên có chút gượng gạo.

Hồi lâu sau Lục Tân mới từ từ lấy lại bình tĩnh, có chút khẩn trương, nói: "Cô vừa mới nói là phát hiện viện trưởng già..."

Tim đột nhiên đập thình thịch, gấp gáp nói: "Kế hoạch điên rồ của ông ta, là gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận