Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 76: Cảm ơn cuộc sống đáng giá

Trước khi bắt đầu huấn luyện chính thức, mặc dù Lục Tân biết rằng nguồn ô nhiễm đặc biệt có tồn tại, thậm chí bản thân mình cũng đã trải qua ba lần, nhưng vẫn chưa hình thành được một khái niệm hệ thống. Nhất là lúc sau khi xảy ra sự cố ô nhiễm đặc biệt số 041 lúc trước đến nay vẫn chưa được giải thích chính thức, càng làm cho anh cảm thấy, dường như đến cả bộ quản lý ô nhiễm đặc biệt này đối với nghiên cứu này cũng chẳng được hoàn thiện lắm.

Điểm đáng sợ nhất của những sự kiện thần bí nằm ở việc không cách nào giải thích được.

Có điều cũng may, điều đáng yêu của đám người này nằm ở việc họ vẫn luôn cố gắng giải thích.

Hơn nữa, trong cuộc huấn luyện này, Lục Tân cũng bắt đầu thật sự đi sâu vào đồng thời cũng hiểu rõ các loại của vài ô nhiễm đặc biệt này một cách trật tự, mặc dù có hơi ngạc nhiên vì nguồn tư liệu khổng lồ và phong phú ở mặt này, nhưng ít nhất anh cũng có một con đường mòn để tiến vào cái thế giới thần bí này.

Mặc dù sự xuất hiện của người nhà khiến cho Lục Tân người làm bạn, nhưng chuyện này vẫn khiến cho Lục Tân có chút bối rối, cũng từng có vài lần anh cũng muốn cố gắng đi làm rõ ràng xem cuối cùng bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ tiếc mỗi lần đều chẳng tìm được đáp án, anh cũng đã dần dần tập quen.

Mà bây giờ, có thể hệ thống và tiếp xúc sâu với những kiến thức này, thực sự cũng đã khiến lòng anh dâng lên một chút hy vọng một lần nữa.

Biết đâu, sẽ có một ngày, anh có thể dựa vào chính mình để hiểu rõ cuối cùng có chuyện gì xảy ra trên người mình?

Chuyện này đã khiến cho anh có một chút động lực.

Đương nhiên, ngoại trừ lý do này, loại chuyện như bản thân nhận huấn luyện đây cũng đã là một điều may mắn rồi.

Nếu như đơn giản chỉ là lợi dụng, vậy chắc hẳn đối phương cũng chẳng đến mức tốn công dạy mình nhiều thứ như vậy.

Đã huấn luyện anh vậy nói rõ là họ xem trọng anh.

So với chuyện này, những thứ nhỏ nhặt như chân gà mà sở cảnh vệ sảnh chuẩn bị trong bữa tối trái lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Khoá huấn luyện bắt đầu từ ngày này vẫn tiếp tục kéo dài.

Từ sau ngày đó, mỗi ngày Lục Tân đều sẽ đến đúng giờ, ngoại trừ thời gian ba tiếng ở đây anh sẽ chăm chú nghe giảng và đặt câu hỏi cho Hàn ra, trong thời gian còn lại, anh cũng sẽ tự mình tổng kết và ghi nhớ lại, có đôi khi sẽ còn thử thảo luận, phân tích vài sự kiện ô nhiễm đặc biệt vẫn còn chưa xác định được đáp án, cùng với suy luận ở mặt khác với Hàn Băng.

Nhưng trong mấy ngày sau đó, chẳng còn thấy Bích Hổ tiếp tục xuất hiện nữa.

Lục Tân hỏi thăm Hàn Băng, biết được Bích Hổ chủ yếu phụ trách bên ngoài, ở mặt dẫn dắt mình làm quen với nhiệm vụ, cũng có nghĩa là thật ra gã cũng đang huấn luyện Lục Tân, chỉ có điều là thiên về hướng thực tế, còn Hàn Băng thì thiên về dạy kiến thức lý thuyết.

Dưới tình huống không có nhiệm vụ thanh lý, xem ra không dễ dàng gặp được Bích Hổ như vậy.

Lục Tân vẫn còn cảm thấy tiếc nuối đó.

Lần trước, mình không từ mà biệt, ít nhiều gì vẫn có một chút áy náy với Bích Hổ, nghĩ đến lúc gặp mặt lúc bên cạnh kia.

Hi vọng gã có thể tha thứ cho mình.

Dưới tình huống tham gia huấn luyện tích cực như vậy, đương nhiên Lục Tân cũng đã không còn thời gian đi tuần nữa.

Đến nay cả công ty, anh cũng chẳng thể nào tăng ca, chỉ có thể cam đoan lúc đi làm phải xử lý những công việc kia thật nghiêm túc.

Cũng may, công việc trong công ty vẫn tiến triển thuận lợi.

Lúc bản thân Lục Tân cũng đã bắt đầu nghiên cứu sâu vào thị trường, tư liệu và anh Trương nộp lên nhanh chóng trở nên kĩ càng và chân thật hơn rất nhiều, hạng mục này cũng nhanh chóng đi vào quỹ đạo. Thậm chí, vào một ngày nào đó lúc tan làm, anh Trương ca còn quá giảo hoạt mà đi đến trước vách ngăn của Lục Tân, mỉm cười đặt một phong thư lên bàn của anh rồ nói: "Tổng giám đốc Tiểu lục, đây là cái nhà máy kia..."

Lục Tân hơi kinh ngạc vì câu "tổng giám đốc Tiểu Lục" mà anh ta gọi mình, mình cũng có thăng chức đâu.

Anh mở phong thư ra nhìn một chút, bên trong khoảng chừng một tháng tiền lương của mình.

Anh hiểu, đây là tiền hoa hồng của chủ nhà máy, hơn nữa, chắc hẳn đã tính toán cẩn thận rồi nên mới chia cho mình một phần.

Thế là anh liền gật đầu, cười nói: "Anh Trương, anh vất vả rồi!"

"Ha ha, không vất vả, vẫn là cùng làm việc với Tiểu Lục thoải mái hơn!"

Anh Trương mỉm cười rời đi, cũng đề nghị mời Lục Tân ăn cơm.

Có điều Lục Tân đã từ chối, cũng nói rằng lần sau mình sẽ mời, sau đó anh đưa mắt nhìn anh Trương rời đi.

Sau đó, anh nhìn phong thư trên bàn, không khỏi hít một tiếng nhẹ nhàng.

Mình cũng đã bắt đầu có tiền hoa hồng đến tay rồi...

Sau khi cảm khái xong, cũng không khỏi có một chút áy náy, điều này sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì đối với việc tranh cử nhân viên gương mẫu của mình chứ?

Sự lo nghĩ này biến mất rất nhanh vào ngày hôm sau.

Vào lúc giữa trưa, chủ nhiệm vô cùng cao hứng đi đến gọi Lục Tân cùng đi hút thuốc, ông ta để lộ ra một hàm răng vàng, cười nói: "Tiểu Lục à, hạng mục lần này cậu làm rất tốt, lúc đầu tôi còn lo rằng đây là lần đầu cậu dẫn dắt hạng mục, sẽ không có kinh nghiệm đấy, kết quả lại xử lý rất vô cùng tốt đấy, người thuê nhà ở chủ thành đã gửi bưu kiện tới biểu thị sự tán thành đối với công việc của chúng ta, cũng chuẩn bị tiếp tục hợp tác nữa đấy."

Lục Tân đành phải khiêm tốn biểu thị: "Đó là điều nên làm mà!"

"Đúng rồi, nhân viên gương mẫu tháng này tôi thấy ấy, không ai tranh qua cậu đâu!"

Chủ nhiệm biểu hiện vô cùng vui vẻ, Lục Tân nghe thấy cũng có một chút mừng rỡ.

Trước kia mình làm việc rất nỗ lực, tăng ca đến khuya, cho nên lấy được nhân viên gương mẫu cũng chẳng có gì đáng nghĩ, còn bây giờ, rõ ràng mình rất ít làm thêm giờ, nhưng công ty lại còn lo lắng tặng cho mình nhân viên gương mẫu, cũng an ủi người ta quá mà.

Xem ra, cố gắng làm việc cũng sẽ có ngày nổi danh.

Xem ra chủ nhiệm cũng rất tán đồng điều này, lúc sắp hút xong một điếu thuốc, ông ta giống như lơ đãng, hỏi rằng:

"Còn có, chuyện kia... Tiểu Lục, gần đây cậu còn mang súng đi làm không?"

"Còn mang!"

Lục Tân nhẹ gật đầu, thành thật trả lời: "Hơn nữa cũng đều đầy đạn đấy, chủ nhiệm, ông không cần lo lắng cho tôi đâu!"

"Ha ha, không lo lắng, không lo lắng..."

Rõ ràng là sắc mặt của chủ nhiệm thay đổi một cái, sau đó gượng cười: "Làm rất tốt, tháng sau tôi sẽ đề bạt với công ty cho cậu làm bộ trưởng!"

"Cảm ơn chủ nhiệm!"

Lục Tân thành khẩn nói cảm ơn với chủ nhiệm.

Chẳng những muốn cân nhắc cho mình là nhân viên gương mẫu, thậm chí còn đề bạt mình nữa?

Vào lúc này, Lục Tân cảm thấy thái độ chăm chỉ làm việc của mình từ nhiều năm trước đến nay đã được đền đáp rồi.

Cảm ơn cuộc sống bây giờ.

Sau khi huấn luyện hết khoá đào tạo, Lục Tân bắt chuyến tàu điện ngầm cuối cùng để trở về nhà.

Anh thuận theo cầu thang tối tăm đi lên lầu, phòng bốn lẻ một có vẻ rất ấm áp, yên tĩnh.

Nhìn qua trong căn phòng không có mở đèn, Lục Tân liền biết mẹ lại đi ra ngoài rồi.

Bên trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng u ám, chỉ có ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ chíu vào thông qua cửa kính pha lê, khiến cho mặt đất xuất hiện cái bóng mời mơ hồ mà hay thay đổi, trên đường phố dưới lầu, thỉnh thoảng có tiếng ma men cười to hoặc là khóc lớn truyền vào trong phòng.

Lúc đi qua phòng bếp, có thể xuyên qua thuỷ tinh hơi mờ trông thấy bên trong có một bóng đen giống như núi thịt.

Nó gần như lấp đầy phòng bếp, đang nhô lên và hạ xuống theo thời gian kèm với tiếng ngáy chậm.

Đó là cha đang ngủ.

Trong khe hẹp cạnh cửa trên trần nhà truyền đến tiếng ê a của em gái, cô đang nhỏ giọng ca hát:

"Bé con rất sợ hãi."

"Sau khi trời tối đi tìm mẹ, tìm tới tìm lui nhìn không thấy."

"Không biết mẹ đã đi đâu rồi nhỉ!"

"Bé con, đừng sợ."

"Quạ đen trên cây nói với cô rằng, mẹ vẫn đang ở bên cạnh cô đấy."

"Bà đang nhìn về cô mà cười....!"

Lục Tân nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm.

Em gái hát lạc điệu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận