Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1143: Bí mật của tòa nhà cũ (2)

Mấy vị kỹ sư vừa đo, vừa nói chuyện với Lục Tân: "Đây là trong nhà mà anh Đơn Binh được thừa kế à?"

"Cũng không phải."

Lục Tân cười nói: "Trước kia tôi ở cô nhi viện."

Kỹ sư già kinh ngạc: "Vậy tòa nhà này là..."

"Thực ra tôi cũng muốn biết."

Lục Tân cười giải thích: "Mẹ tôi không có ở nhà nên không có cách nào hỏi."

"Mẹ Đơn Binh..."

Mấy vị kỹ sư im lặng, rất hiểu chuyện không nhắc lại đề tài này, mà là giống như rất bình thường nói chuyện phiếm, thuận theo, nói: "Nếu anh Đơn Binh đồng ý, chúng ta có thể để người trong phòng hành chính kiểm tra tư liệu..."

"Dù sao sửa chữa tốn nhiều tiền như vậy cũng nên tìm hiểu chủ hộ là ai..."

"Đương nhiên là đồng ý."

Lục Tân rất vui, vì trước khi sửa chữa mà không biết chủ hộ là ai, hình như có vấn đề.

......

Lần đầu tiên gặp nhau họ đã nói chuyện rất vui vẻ.

Ba kỹ sư đo xong thì nói lời tạm biệt với Lục Tân, trở về điều chỉnh kế hoạch sửa chữa.

Hơn nữa họ đã hẹn, ngày hôm sau đội thi công chính thức sẽ tới, vật liệu sửa chữa giai đoạn đầu cũng sẽ tới. Vì để thuận tiện sửa chữa, toàn bộ khu vực Đài Mặt Trăng sẽ bị phong tỏa, toàn bộ tòa nhà cũ cũng bị dựng lều để che lại.

Đây là cách làm của đội sửa chữa chuyên nghiệp?

Lục Tân không rõ lắm, đầu năm anh không có kinh nghiệm dẫn binh đánh giặc, cũng không thể sửa chữa...

Xem ra người lựa chọn công việc này, phải vạch ra kế hoạch rất tỉ mỉ trong cuộc sống của mình.

Công việc sửa chữa chính thức bắt đầu từ ngày hôm sau.

Ngay từ đầu, Lục Tân cũng định sẽ làm như chủ nhà chân chính, chiêu đãi công nhân, giúp đỡ cái gì đó.

Thế nhưng, ngày hôm sau, khi anh nhiệt tình cùng người vận chuyển vật liệu dỡ hàng, tiện tay ném một bó dây sắt màu đen nhìn không có gì đặc biệt xuống đất khiến toàn bộ đội ngũ vận chuyển đều nín thở.

Khi anh tò mò mở ra, muốn xem đây là vật liệu gì, toàn bộ đội ngũ sửa chữa đều im lặng.

Khi thì anh nhiệt tình mua một vài chai nước, lấy thuốc chia cho mọi người.

... Trong đội ngũ xây dựng không ai có thể chịu đựng được nữa.

"Đây là Đơn Binh?"

"Đã tùy tiện vứt tơ hút điện áp đáng giá hơn vàng xuống đất thì thôi, hay khiến đến toàn bộ màng cuộn bị hỏng trong nháy mắt đã đành vì dù sao cũng là Bộ phận thông quan đặc biệt bỏ tiền ra, nhưng một người có năng lực lớn như anh ta lại chỉ mua chai nước năm hào hay gói thuốc hai đồng..."

“Nếu anh ta cứ như vậy sẽ khiến các thành viên đội xây dựng không hài lòng, còn làm chậm trễ dự án!”

Vì thế ba vị kỹ sư đích thân tới tìm Lục Tân nói chuyện, thái độ ôn hòa nhưng ám chỉ: "Anh chỉ cần nhìn là được, đừng nhúng tay..."

Nhưng sau khi Lục Tân nghiêm túc quan sát họ làm hai ba ngày, mấy người đó lại tới tìm anh nói chuyện: "Nếu không cậu cứ đi làm đi..."

Tuy rằng bọn họ nói uyển chuyển và khách khí nhưng Lục Tân vẫn nghe ra vẻ ghét bỏ...

Không cho xem thì không xem nữa, sửa chữa thôi mà, có ai chưa từng thấy đâu chứ.

Lục Tân dứt khoát gạt chuyện sửa chữa sang một bên mà chuyển vấn đề quan trọng khác, tiền sửa chữa.

Điều này rất quan trọng.

Lúc trước trong thẻ ngân hàng của Lục Tân có mười triệu, định là khi nào chưa đi đến sông cạn đá mòn thì sẽ không rút ra, nhưng không nghĩ bây giờ lại dùng đến. Hơn nữa lần đi thành phố Hắc Chiểu làm việc, tiền công là mười triệu, sau khi chia cho Bích Hồ, Hồng Xà, một phần của Hàn Băng, thì anh cũng chỉ còn khoảng sáu triệu, xem ra đây là một công việc rất tốt...

Hơn nữa trong tay anh cũng còn một chút, cộng với hai triệu mà Hạ Trùng nói cũng có thể góp được một trăm triệu.

Chậc chậc, hóa ra tùy tiện gom góp cũng được một trăm triệu.

Nhưng... còn thiếu không ít...

Giúp Phó tổng giám đốc Tiêu xử lý một ít sự kiện thần bí cộng với tiền Tiểu Mạnh chưa đưa cũng được một tỷ sáu.

Mượn Oa Oa ba triệu, đêm khuya cô bé xách theo hai cái túi mang tới...

Cũng may, anh có hỏi thầm thì cô bé nói không nói ai biết số tiền này là cho anh mượn, nếu không rất mất mặt.

Nhưng vẫn chưa đủ!

Cho dù bán mấy chiếc Việt Dã cũng không đủ.

Thậm chí còn thiếu hẳn một nửa...

Mặc dù Hàn Băng nói không cần gấp, nhưng Lục Tân cảm thấy, gom được tiền trước thì tốt hơn.

Mặt khác, tuy Hàn Băng cũng từng ám chỉ nếu thật sự thiếu tiền có thể tìm cô mượn, nhưng Lục Tân muốn tự phấn đấu hơn, loại người vừa nhìn đã biết đòi nợ chắc chắn không phải là chủ nợ tốt...

Như vậy phải làm việc gì mới có thể kiếm thêm năm tỷ đây...

Cùng lúc đó, đội thi công từ chối đi cùng Lục Tân, đồng thời công tác cải tạo cũng có mấy người có lá gan lớn, đã xây dựng kế hoạch thu thập thông tin các vị trí quan trọng trong tòa nhà cũ. Khi bắt đầu công việc, tất cả đều lo lắng đến mức đổ mồ hôi lạnh, như nhảy múa trong bãi mìn, nhưng họ vẫn động viên nhau: "Không sao, không sao đâu, anh Đơn Binh chưa từng từ chối sự thăm dò của chúng ta."

"Mặt khác, tuy mạo hiểm..."

"Nhưng ý của giáo sư Bạch, chỉ cần có thể phát hiện bí mật của tòa nhà cũ thì tiền thưởng lên đến mấy triệu..."

"Làm xong công việc này chúng ta có thể về hưu rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận