Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1182: Thể tinh thần miễn dịch ô nhiễm (1)

Lục Tân phát hiện ra vấn đề.

Tính chất đặc biệt của tinh thần cha đó là “Sợ hãi”, thứ này vốn vốn chính là một loại ô nhiễm sức mạnh tinh thần.

Mà lúc này, cha không những không thể làm ô nhiễm đối phương, ngược lại còn bị tính chất tinh thần đặc biệt của đối phương bao trùm, ảnh hưởng tới anh.

“Xào xào...”

thể tinh thần mặc tây trang màu đen xếp hàng dài như dòng sông, đi từ một đầu khác của con phố chạy cuồn cuộn không ngừng về phía trước.

Từng mảnh từng mảnh, tạo thành áp lực vô cùng lớn.

Đối với cái bóng đang giằng co với bọn họ mà nói thì giống như đối mặt với một tầng rồi một tầng sức mạnh đang không ngừng tăng lên.

Trong lúc giằng co, thứ này bắt đầu lao nhanh về phía Lục Tân đang lùi lại, đến gần sát.

Khoảnh khắc này, Lục Tân vừa ngẩng đầu lên đã thấy cách mình còn chưa đến một mét xuất hiện từng khuôn mặt tái nhợt hờ hững.

Mỗi một khuôn mặt đều có ngũ quan khác nhau, trắng bệch như là tô vôi.

Vô số khuôn mặt tái nhợt xếp theo hàng lần lượt xuất hiện, gây ra một cảm giác khiến người khác phải hoa mắt, thậm chí là choáng váng.

Cái bóng của cha đã chịu đè nén mãnh liệt, ông rống giận lên trong bầu không khí hỗn loạn và đục ngầu.

“Phiền quá…”

Lục Tân bị những khuôn mặt xung quanh như vậy cũng cảm nhận được tuy thứ này không ảnh hưởng đến anh quá nhiều, nhưng nó không ngừng vang văng vẳng bên tai anh, trong xoang mũi anh, trong tầm mắt anh đồng loạt xuất hiện những mùi hương và ảo giác quái dị.

Đột nhiên anh có cảm giác tâm phiền ý loạn, giơ tay lên theo bản năng.

Anh giơ tay phải lên làm một động tác che mắt, nhưng bầu không khí trước mặt lại lập tức trở nên nhớp nháp.

Có hạt màu đen khẽ run rẩy trong ánh mắt Lục Tân.

“Xoạt!”

Ngay sau đó, cái bóng màu đen đại diện cho cha lập tức bành trướng ra xung quanh.

Hơn nữa mỗi một phần của cái bóng đều xuất hiện ma sát kịch liệt.

Cho dù là không khí hay là hơi thở đục ngầu và hỗn loạn do thể tinh thần của đám người mặc tây trang màu đen mang đến, đều bị loại ma sát dữ dội này xé rách, tạo thành từng phiến thể tinh thần màu đen, đều như là cho vào máy nghiền giấy, cắt nhỏ thành vụn phấn.

Có một hơi thở hủy diệt chớp bao phủ xung quanh Lục Tân…

“Sột soạt...”

Trước mặt Lục Tân lập tức xuất hiện từng mảng đất trống rộng lớn.

Thể tinh thần màu đen vừa đến gần anh đều bị cái bóng xé nát, không còn dư lại chút gì.

Giống như là có sức mạnh đạn hạt nhân bao trùm đám người này.

Nháy mắt bị mai một, hóa hơi, sau đó hoàn hoàn biến mất khỏi thế giới này, không còn để lại chút dấu vết nào.

“Cho nên, loại thể tinh thần này có biểu hiện miễn dịch với đặc điểm của tính chất tinh thần đặc biệt, chỉ có thể dùng sức mạnh tinh thần để chống lại nó?”

Lục Tân có thể nghe thấy ngay khoảnh khắc này cha phát ra tiếng cười to, càng lúc càng cười to hơn, còn dốc hết sức bành trướng ra khắp xung quanh.

Nhưng anh lại cúi đầu nhìn tay của mình, ngẫm nghĩ về mối liên hệ từ bàn tay.

Ngay khi anh chìm vào trong suy tư ngắn ngủi, tiếng bước chân vang dội lại vang lên lần nữa.

Bản thân anh cũng không biết mình đã tiêu diệt được bao nhiêu thể tinh thần mặc tây trang màu đen nữa, chỉ có thể nói rất nhiều.

Cũng bởi vì anh tiêu diệt nhiều như vậy, cho nên phía trước mặt anh xuất hiện một vùng trống rộng lớn.

Nhưng chỉ một giây sau đã lập tức có rất nhiều thể tinh thần mặc tây trang màu đen đã ào ạt kéo đến, không chỉ lấp đầy chỗ trống trước mặt Lục Tân, thậm chí còn mang theo cả một luồng sức mạnh cực mạnh vọt về phía anh, giống như một làn sóng màu đen điên cuồng đổ ập đến.

Lục Tân hít sâu một hơi, lùi về phía sau một bước, cái bóng bên người anh lại lập tức phình to ra.

“Xoẹt xoẹt xoẹt...”

Thể tinh thần màu đen bị xé nát thành từng mảnh từng mảnh, rồi biến mất, nhưng chỉ trong chớp mắt đã có nhiều thể tinh thần đổ ào đến đây.

Nhìn từ trên cao có thể thấy cả thành phố Hỏa Chủng, mỗi một đường lớn ngõ nhỏ đều xuất hiện dày đặc thể tinh thần màu đen này.

Bọn họ men theo đường phố, giống như là nước sông theo mương máng, không ngừng cuồn cuộn lao về phía Lục Tân.

Loại hơn thở đục ngầu hỗn độn đã che khuất tất cả ánh sáng đèn đường.

Chỉ có một cột đèn đường ở gần Lục Tân là còn phát ra được ánh sáng yếu ớt.

Lục Tân lẳng lặng đứng ở dưới đèn đường, cái bóng giương nanh múa vuốt lao ra tấn công xung quanh.

Từng mảnh thể tinh thần màu đen, nhanh chóng bị cha xé nát, nhưng càng lúc lại có nhiều hơn những mảnh thể tinh thần màu đen va chạm vào ông như thể không biết mệt là gì.

“Sao lại có thứ đồ quỷ quái như vậy chứ?”

Cha phình to ra và trở nên điên cuồng, ông chỉ có thể chống trả lại thêm một thời gian ngắn nữa thôi.

Có thêm hạt màu đen, trong thời gian ngắn ông như biến thành một sự tồn tại coi khinh bất kỳ sinh mạng nào trên đời này.

Bởi vì ông ta có thể xé nát được bất cứ thứ gì.

Nhưng cảm giác mới mẻ này nhanh chóng rút đi như thủy triều, ông đã phát hiện ra được điểm quan trọng.

Quan trọng không phải là xé được hay không, mà là có đủ sức xé hết hay không…

Trong khi ông giương nanh múa vuốt xé nát vô số thể tinh thần, thì nhìn xung quanh đâu đâu cũng là đám thể tinh thần mặc tây trang màu đen, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt vô cảm, chúng không chỉ không giảm mà ngược lại còn nhiều thêm, cuối cùng ông cũng đã cảm nhận được một tia bất lực.

“Thứ đồ này giết không hết, dọa cũng không được, tao nghi ngờ… Tao nghi ngờ thứ này được thiết kế riêng để đối phó với mày!”

“Không...”

Trên đường phố, thể tinh thần tây trang đen gần như cuồn cuộn không ngừng đổ ào ào về phía anh, cùng với khuôn mặt trắng bệch và hờ hững của họ, tựa như là một khuôn mặt không biết hủy diệt nghĩa là gì, trong lòng Lục Tân hơi nảy sinh một chút cảm giác lạnh lẽo:

“Phải nói, cục diện này con chỉ có thể chống đỡ được một lúc thôi…”

Cùng một hiện tượng, nhưng Lục Tân và cha lại cho ra những tổng kết hoàn toàn khác nhau.

Tất cả đều là thể tinh thần quái dị này.

Cha cho rằng đây thứ chuyên dùng để đối phó Lục Tân, là bởi vì đây là lần đầu tiên ông thấy thứ này, bản thân ông cũng không thể giúp đỡ được nhiều, chỉ có thể mượn sức mạnh của Lục Tân, phá được đám này thì đám khác lại lao đến trước mặt ông ta.

Đơn giản mà nói, cho dù dùng tính chất ô nhiễm đặc biệt thì cũng vô dụng, chỉ có thể dùng sức mạnh tinh thần thô bạo va chạm vào nó để ngăn cản.

Mà Lục Tân nói anh chỉ có thể chống lại được một lúc, là bởi vì anh nhận ra được sự đáng sợ của thể tinh thần này.

Đối mặt với thể tinh thần miễn dịch trước ô nhiễm thế này, nếu đổi thành người có năng lực khác, vậy còn có chút hy vọng có thể chống lại được không?

Lục Tân không biết có phải bây giờ thể tinh thần này đã xuất hiện ở khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố Hỏa Chủng hay không.

Nếu đúng là vậy, thậm chí anh còn bắt đầu lo lắng cho buổi tụ họp của những thành viên câu lạc bộ.

Cho dù năng lực của họ là gì, cho dù bản thân họ có tiềm lực lớn đến đâu, ở cấp mấy, nếu bọn họ rơi vào hoàn cảnh giống anh, sợ là họ sẽ không đủ năng lực chống lại thể tinh thần màu đen này.

Thể tinh thần này, nói đơn giản thì chỉ người không có năng mới có thể chống lại.

Nhưng mà, nhìn từ một góc độ khác, thì thứ này như được chuyên dùng để khắc chế người không có năng lực. Bởi vì sức mạnh tinh thần tự thân của người không có năng lực cũng chỉ có hạn. Mà trong thành phố này, thể tinh thần mặc trang phục màu đen dường như là vô cùng vô tận…

Cho dù là người không có năng lực thì cũng không đủ sức chống chịu trong tình huống này quá lâu…

Đây vốn là một vấn đề không có lời giải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận