Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 72: Chặt đứt chuỗi logic

"Tôi..."

Bích Hổ lập tức bị lời nói của Lục Tân làm cho nghẹn, một lúc lâu cũng không nói ra được lời nào nữa.

Trong lòng cảm thấy logic này dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ là không đúng ở đâu...

Nửa ngày gã mới thốt ra được một câu: "Người anh em, sao tôi lại cảm thấy anh hơi biến thái nhỉ?"

Lục Tân lập tức thấy hơi bó tay.

Nhưng cũng tại lúc này, Thiết Thuý ở trong kênh vội vã cắt ngang lời Bích Hổ, nói rằng: "Phân tích theo án lệ trước đây, nguồn ô nhiễm tinh thần đều cấu thành từ lực trường tinh thần vặn vẹo của sinh vật, phần lớn đều sẽ duy trì bản năng cầu sinh và sinh sôi nảy nở trước đó, vậy nên để đe dọa , hoặc là uy hiếp họ, tới một mức độ nào đó mà nói thì nó có tác dụng, nhất là đối với quái vật tinh thần thì hiệu quả càng rõ ràng hơn!"

"Trước kia từng bắt được quái vật tinh thần quái vật biểu hiện từng bị sợ hãi!"

"Cho nên, cách mà anh đơn binh mới vừa nói là có căn cứ lý luận nhất định đấy..."

Biểu cảm của Bích Hổ có hơi cổ quái: "Linda, có phải là cô thay lòng rồi không? Sao tôi lại cảm thấy rằng cô..."

"Ngậm miệng!"

Linda Thiết Thuý dạy dỗ một câu, dường như bản thân cô ta cũng hơi do dự một chút, nói tiếp: "Chỉ có điều, điều này thường thường chỉ có thể thực hiện trên lý luận, bởi vì kể cả là nguồn gốc lây nhiễm của tinh thần hay là quái vật tinh thần thì cũng đều có trình độ vặn vẹo nhất định, cho nên phản ứng đối với sự sợ hãi của bọn chúng cũng không giống nhau, có vài con bởi vì sợ nên đã bùng nổ rồi chạy, cũng có vài con bởi vì sợ trái lại hưng phấn thể hiện ra càng vượt xa lẽ thường..."

"Mặt khác, nếu như dựa theo báo cáo vừa rồi của các người mà nói, thể tinh thần kia trực tiếp tiêu tán, đồng thời cũng hoàn toàn mất đi ảnh hưởng đến những công nhân khác trong xưởng, không hề giống như bị uy hiếp mà bỏ chạy, trái lại càng giống như bị chặt đứt chuỗi logic hơn..."

Giọng nói của cô ta hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: "Anh đơn binh, vừa rồi anh có làm gì khác không?"

Bích Hổ nhớ lại, cũng vội vàng nói: "Đúng rồi, vừa rồi dường như tôi cũng nhìn thấy hình như anh nói với con bé cái gì đó..."

"Trước tiên anh không cần nói đâu!"

Thiết Thuý dạy dỗ Bích Hổ một câu.

Lại hóa thân thành Linda, nói với Lục Tân: "Anh đơn binh, bây giờ anh có thể nói ngay với tôi, cũng có thể viết lại trong báo cáo sau đó..."

Đối mặt với câu hỏi dịu dàng lại lễ độ thế này, đầu tiên Lục Tân thoáng trầm mặc.

Anh phát hiện, những người này thật sự đều không dễ lừa mà...

Trên thực tế, bây giờ nhớ kỹ lại những hành động, lời nói của mẹ, anh cũng có một chút nghi hoặc.

Anh hồi tưởng lại lời của mẹ ở trong đầu, lúc ấy dường như bà đang nói chuyện với cô bé đó, nhưng lại mơ hồ có vẻ kỳ quái, ví dụ như bà nhắc là trẻ con phải đi học, cũng nhắc đến với tư cách là một người cha, hẳn là phải nên chịu trách nhiệm với khuyết điểm của mình, còn cố ý chỉ ra cô bé chân thành thì sẽ không thật sự ủng hộ công việc của cha nó, hành vi của nó là không hợp lý...

Đương nhiên, sau khi nói rõ những việc này thì quả thật bà cũng tiến hành uy hiếp.

Một kéo kia cắt xuống, cô bé liền luống cuống...

"Tôi cảm thấy biểu hiện của cô bé đó không hợp lý!"

Lục Tân nghĩ đến, liền chậm rãi trả lời: "Nếu như nói nó chỉ là nguồn ô nhiễm thứ cấp được chia ra từ bản thể nguồn ô nhiễm, như vậy logic và ý chí của nó thật sự đều có từ bản thể nguồn ô nhiễm, thân thể Trịnh Nguyên Hùng có thể, cho nên nó mới có thể tiếp tục ảnh hưởng đến những công nhân này sau khi Trịnh Nguyên Hùng đã bị cưỡng chế hôn mê, thậm chí còn khiến bọn họ tấn công điên cuồng vào những người đến để ngăn cản công việc..."

"Cho nên, chuỗi logic chính chủ yếu lần này nằm ở chỗ Trịnh Nguyên Hùng cho rằng con gái phải nên hiểu mình, bởi vì anh ta không có chăm sóc tốt cho con gái cho nên đã sinh ra cảm giác vô cùng áy náy, một lần nữa đã chia một nửa sức mạnh tinh thần cho con gái, nhưng lại bởi vì trong muốn giảm bớt nỗi thống khổ của mình trong vô thức, cho nên hành vi và ý chí của nguồn ô nhiễm thứ cấp này đều luôn ủng hộ anh ta."

"Con gái" này, chỉ là do Trịnh Nguyên Hùng tưởng tượng ra chứ nó chẳng hề tồn tại thật sự..."

"Cho nên, chỉ cần tiết lộ điểm này..."

Lúc này Lục Tân, cảm thấy mình có thể giải thích rõ ràng hết thảy.

Nhưng anh lại có một loại cảm giác, đó chính là không phải mình đang giải thích, mà chỉ là dựa vào hồi ức tìm ra mẹ đã làm như thế nào.

"Vậy thì chặt đứt chuỗi logic của nguồn ô nhiễm đặc biệt số 039..."

Giọng của Thiết Thuý vang lên trong kênh, có vẻ hơi hưng phấn: "Anh đơn binh, anh làm tốt lắm!"

Bích Hổ ở một bên ngơ ngác nói: "Như vậy cũng tốt lắm rồi sao?"

Trong kênh, Linda cười nói: "Phân tích chuỗi logic như thế này, nếu như có đầy đủ thời gian và tinh lực, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người phân tích được, nhưng ở dưới hoàn cảnh nguy hiểm đáng sợ và căng thẳng kia, chỉ có thể nói anh đơn binh xử lý vô cùng hoàn mỹ!"

"Là mẹ xử lý rất hoàn mỹ..."

Lục Tân yên lặng nói thầm một câu trong lòng, anh sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.

Mình bây giờ có thể nói đạo lý rõ ràng là bởi vì phân tích ra được từ trong hành động và lời nói của mẹ.

Nhưng sao mẹ lại có thể nhanh nhạy hiểu rõ tâm lý của Trịnh Nguyên Hùng nhỉ?

Mà trong lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Bích Hổ ở một bên cau mày, cứ nhìn Lục Tân một hồi, lại nghiêm túc nghe giọng nói của Linda ở trong kênh, nhỏ giọng thầm nói: "Rõ ràng chính là hành vi đe dọa cô bé, hết lần này tới lần khác lại nói có đạo lý như thế..."

"Được rồi!"

Cũng là vào lúc này, giọng nói có hơi vui vẻ của Linda vang lên: "Nguồn ô nhiễm số 039 xác định thanh lý hoàn tất!"

"Phần kết công việc còn lại cứ để cho tổ nhỏ chi viện tiếp nhận đi!"

"Tổ viên đội hành động đặc biệt có thể thu đội rồi, đi về Thanh Trác Đại Hạ nhận kiểm tra..."

"Kênh này sẽ đóng..."

Bích Hổ nghe thấy, hoảng hốt vội nói: "Gấp cái gì chứ Linda, tôi còn có việc này..."

Thiết Thuý hơi ngừng giọng một chút rồi hỏi: "Có chuyện gì?"

Bích Hổ trả lời: "Cô giúp tôi viết báo cáo công việc lần này một chút thôi..."

"Không thể!"

Thiết Thuý dừng một chút lại nói, từ chối một cách vô tình.

"Vì sao chứ?"

Thiết Thuý tỉnh táo mà bình tĩnh trả lời: "Con đói bụng rồi!"

Sắc mặt của Bích Hổ lập tức trở nên khó chịu giống như nuốt phải ba con ruồi.

Mà vào lúc Lục Tân với Bích Hổ rút khỏi hiện trường ô nhiễm tiến về phía cao ốc Thanh Trác, chủ thành lúc này, tổng bộ ô nhiễm đặc biệt, Thiết Thuý đã sửa sang lại báo cáo thanh lý, đồng thời đóng gói cả văn kiện âm thanh và báo cáo gửi đến tay Trần Tinh.

Mà sau khi Trần Tinh thẩm duyệt một lần, thông qua một dụng cụ đã chia sẻ đến tay các giáo sư khác.

"Biểu hiện này cũng khiến cho người ta bất ngờ quá rồi?"

Giáo sư đầu trọc bụng bự cười nói: "Nhanh như vậy đã biết lợi dụng chuỗi logic để xử lý nguồn ô nhiễm?"

"Thế này thì tốt rồi, tôi đã nắm chặt hơn việc xin dẫn dắt cậu ta."

Giáo sư đầu trọc sắc mặt bóng loáng nói tiếp: "Nếu như lão Thẩm lại có ý kiến thì cứ quẳng báo cáo này vào mặt anh ta!"

Giáo sư đầu trọc họ Trần một bên giọng nói hưng phấn, lại chỉnh chỉnh kính mắt của mình, xem báo cáo lại một lần nữa rồi nói: "Các người nhìn không ra sao? Mặc dù cậu ta chẳng hề giải thích một chút vấn đề nào cả, nhưng tất cả lý luận và hành vi đều phù hợp, trong tệp âm thanh kia cũng đã chậm rãi giải thích, cũng làm cho tôi càng nghiêng về việc không phải cậu ta có lý luận trước rồi sau đó mới tiến hành thực tế..."

"Mà đúng lúc lại trái ngược!"

Mấy người khác đều bắn một ánh mắt nghi ngờ về phía ông ta.

Giáo sư Trần cười cười, đáp lại: "Cậu ta làm như thế trước, sau đó mới tìm đến lý luận ủng hộ."

"Điển hình là ý thức nhanh hơn tư duy."

Mấy vị giáo sư khác nghe ông ta nói, cũng đều lộ ra biểu cảm như có điều suy nghĩ.

"Đương nhiên, đây không phải là chuyện xấu..."

Mà lúc này, trong mắt vị giáo sư Trần kia cũng lộ ra vẻ hưng phấn: "Loại biểu hiện này, đúng là hoàn toàn chứng minh tiềm lực của cậu ta, xác thực lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của chúng ta, nếu đã như thế này, vậy thì dựa vào đâu mà không dẫn dắt, bồi dưỡng chứ... Thuận tiện cũng có thể nghiên cứu cậu ta?"

"Đi, sau khi trở về, trước tiên phải ném bản báo cáo này vào mặt lão Thẩm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận