Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 473: Bộ não kéo đàn (2)

“Két. . .”

Âm thanh dừng xe vang lên, đầu xe và Lục Tân cùng dừng lại trước khối thịt kia chừng năm mươi mét.

“Rốt cuộc… rốt cuộc là thứ gì?”

Đầu xe Cao tỷ chợt cất lời, có thể nghe ra sự bối rối trong giọng nói của cô ta.

Lục Tân cảm thấy cô ta như vậy đã rất tốt, đấm đá lung tung nhiều tên điên lâu như vậy mà chợt nhìn thấy một khối thịt như thế, cô ta vẫn còn duy trì được lý trí, không bị dọa đến mức phát điên. Sự can đảm này đã rất không tồi rồi.

“Đây chính là nhà diễn tấu của chúng ta.”

Lục Tân kiên nhẫn giải thích: “Tôi nghĩ, chỉ cần xử lý nó thì vấn đề đã được giải quyết rồi.”

Mặt khác, anh hơi băn khoăn nhưng lại không nói ra.

Tại sao mẹ lại xuất hiện ở nơi này, còn nghiêm túc lắng nghe con quái vật này như vậy?

Nghe Lục Tân nói, đầu xe đột nhiên quay đầu nhìn lại phía anh.

Trong lòng cô ta dường như có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng câu nói thốt ra lại là: “Anh… anh cũng không sợ à?”

Lục Tân nhìn đầu xe nói: “Dĩ nhiên là có sợ.”

Biểu cảm trên mặt đầu xe càng im lặng: “Đây là biểu hiện sợ hãi của anh đấy à?”

Lục Tân ngơ ngác không biết trả lời như thế nào, đành phải nghiêm túc nói: “Tôi sợ ở trong lòng.”

Chị Cao đầu xe nhìn Lục Tân thật sâu rồi chợt thu lại tầm mắt.

Cô ta ép mình nhìn về phía bộ não treo ở đường phố đang kéo đàn, hơi nghiến răng.

Ào ào ào. . .

Lúc này, đếm không xuể bao nhiêu tên điên đã tụ tập lại ở phía sau đang điên cuồng chạy về phía họ.

Tốc độ của những tên điên này nhanh hơn so với người bình thường một chút, nhưng vẫn là cố hết sức đuổi theo xe máy. Tuy nhiên, nếu được xưng là tên điên thì bọn chúng cũng có mặt đáng sợ, đó là một bọn chúng không biết dừng lại, vẫn luôn liều mạng đuổi theo phía sau.

Vẻ mặt điên cuồng mà đáng sợ khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng có cảm giác kinh hãi.

“Hù, cho dù như thế nào đi nữa. . .”

Đầu xe hít một hơi rồi vặn tay lái, tiếng động cơ trầm thấp nổ lên vang rền, giống như đang tích trữ lực lượng: “Nếu có thể xác định những người điên kia đều là bị tiếng đàn vi-ô-lông này khống chế, như vậy, chỉ cần thủ tiêu thứ đồ chơi này là được đúng không?”

“Hửm?”

Lục Tân lại hơi kinh ngạc nhìn người phụ nữ này, quá mãnh liệt . . .

“Chơi con mẹ nó!”

“Mặc kệ nó là cái gì, tôi cũng không tin nó không sợ đạn. . .”

Ngay tại Lục Tân nghĩ đến vấn đề này thì đầu xe Cao Đình đã hung hăng chửi rủa một câu rồi đột nhiên dùng sức vặn ga lên ầm ầm một tiếng. Chiếc xe máy chợt bốc đầu lên, dưới sự tác động của lực đệm phía dưới mà hung hăng vọt tới phía trước. Cùng lúc đó, cô ta đã giơ súng lên, đùng đùng đùng, đạn bay ra từ họng súng, dường như mang theo sự liều lĩnh của cô ta, bay thẳng về phía trước.

“Thật là hung ác . .”

Lục Tân nghĩ ngợi một lát, sau đó lấy khẩu súng lục ổ quay trong túi sách của mình ra, lắp đạn đặc thù vào.

“Ô. . .”

Ngay lúc tên điên đuổi tới vị trí của anh thì anh cũng chợt vặn tay ga, vội vã xông về phía trước.

“Đùng, đùng. . .”

Trong lúc đạn của đầu xe bắn ra, bay đến trước quái vật hình bộ não thì những thớ thịt đỏ như máu trên rãnh thịt của bộ não lập tức ngọ nguậy không ngừng, dẫn đến không khí ở xung quanh cũng bị vặn vẹo, giống như hình thành một lớp cách ly.

Viên đạn bay đến lớp cách ly này thì lập tức bị bóp méo quỹ đạo. Chỉ thấy tia lửa bắn tung tóe hai lần sau đó lập tức biến mất không biết đã bay đi đâu.

“Quả nhiên, loại quái vật tồn tại thực tế này không phải dễ dàng bị giết chết như vậy…”

Trong lòng Lục Tân tự tổng kết, đồng thời lấy từ trong túi của mình ra một cây súng khác.

Đây là một khẩu súng đen nhánh, phía trên có khắc hoa văn hình chữ Q phức tạp. Dung lượng bắn là mười lăm viên, thân súng trĩu nặng, nặng hơn súng lục quay của anh không tít. Đồng thời, cho dù là linh kiện tinh tế hay là thân súng mềm mại cũng đều cao cấp hơn súng lục quay không ít.

Đây là khẩu súng mà bộ trưởng Thẩm đưa cho anh lúc ở Thanh Cảng. Bởi vì khẩu súng thực sự quá đẹp nên bình thường Lục Tân cũng không nỡ dùng.

Tuy nhiên, anh cũng không vội vàng nổ súng.

Bên trong súng chính là đạn đặc thù, dùng một viên là thiếu đi một viên, mỗi một viên đều rất đắt.

Chỉ có thể đến gần, chờ lúc sơ hở thì bắn một phát.

“Đùng, đùng, đùng.”

Mà chị Cao đầu xe đang xông về phía trước rõ ràng không hề quan tâm đến chuyện đó. Cô ta vừa phóng tới quái vật vừa điên cuồng nổ súng.

Lục Tân nhìn thấy sau khi cô ta nhận ra đạn của mình vô dụng thì trực tiếp lấy ra một quả táo màu xanh lá…

“Két . .”

Nhưng cô ta vẫn chưa kịp ném nó ra thì đột nhiên chiếc xe máy của cô ta đột ngột di chuyển, ngã xoài xuống đất. Tư thế ngã sấp tiếp đất này làm cô ta ngã không nhẹ. Lục Tân ngạc nhiên bởi kỹ thuật lái xe của cô ta vẫn rất tốt, cả một quãng đường lúc nãy anh đã nhìn thấy rõ ràng. Dù cho cô ta một tay nổ súng không ngừng, thậm chí còn rút ra một quả lựu đạn nhỏ nhưng cũng không đến mức té ngã mới đúng.

“Ha ha ha. . .”

Một ý nghĩa còn không kịp lóe lên trong đầu thì anh chợt thấy đầu xe đang ngã rầm trên mặt đất đột ngột đứng dậy.

Trên mặt của cô ta hiện lên một nụ cười kỳ dị, khóe miệng nhếch lên hai phía.

Là kiểu cười của tên điên. . .

“Đây chính là sự khác biệt giữa quái vật có cơ thể thực và quái vật không có cơ thể thật sự sao?”

“Rõ ràng không nhìn thấy quái vật này có hành động gì để gây ô nhiễm nhưng chị ta đã bị ô nhiễm?”

Trong lúc Lục Tân đang suy nghĩ thì cũng cảm thấy chóng mặt, hoa mắt.

Có lẽ là do khoảng cách đã được rút ngắn lại nên trong tai của anh rõ ràng có thể nghe thấy tiếng đàn vi-ô-lông.

Máu của anh hình như lập tức gia tăng tốc độ chảy, giống như ngựa hoang chạy điên cuồng trong mạch máu của mình, liều mạng xông vào não bộ. Cùng lúc đó, tay chân của anh đều mềm nhũn ra. Rõ ràng là bước chân rất vững vàng, nhưng hết lần này đến lần khác giống như bước hụt trên không trung.

Chân, tay, cả cơ thể đều giống như có ý thức riêng của mình, không chịu nghe theo mệnh lệnh của đầu óc.

Hoặc nói cách khác, là bộ não bị tiếng đàn khống chế, cách thân thể một lớp ngăn cách.

“Ha ha ha . .”

Lục Tân nghe được có một tiếng cười lạnh vang lên ở bên cạnh, sau đó mới phát hiện ra người phát ra tiếng cười này thực ra là bản thân anh.

Mặt đất đang đến gần, bản thân anh cũng đang ngã sấp xuống.

“Không được ngã xuống!”

Trong đầu Lục Tân hiện lên ý thức như vậy.

… Nếu không thì xe sẽ bị trầy xước.

Anh chợt buông lỏng tay ga ra, một chân chống trên mặt đất, miễn cưỡng khống chế được cơ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận