Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 127: Hòa nhập vào họ

"Đối tượng thử nghiệm hiện tại của tôi là một ông cụ trông khoảng ngoài sáu mươi."

"Ông ta phản ứng với động tác ở gần của tôi."

Lục Tân thì thào: "Bây giờ, tôi thử quật ngã ông ta, xem có phản ứng gì."

Khi nói lời này, lòng bàn tay của anh đã ấn vào vai ông cụ, rồi duỗi chân móc ra phía sau chân ông ta, ông cụ lập tức ngã xuống, bởi vì xung quanh cũng có không ít người, khi ông ta ngã xuống, đã lập tức va vào hai người phía sau, hai người đó thụt lùi về sau, lại đụng phải vài người khác, thế là cả đám người này nhất thời xôn xao nhỏ to như té nước, sau đó mới yên lặng.

Những người bị đụng phải đó đều chuyển tầm mắt nhìn về phía Lục Tân.

"Rất tốt."

Lục Tân thì thào: "Giờ họ đều bắt đầu nhìn tôi, kết quả kiểm tra rất lý tưởng..."

Hàn Băng trong băng tần thấy được một góc hình ảnh kỳ lạ qua camera.

Cô ta im lặng một lúc, mới miễn cưỡng nói: "Được rồi."

"Cậu ta đang làm gì vậy?"

Bích Hổ ở trên tường cao nhìn thấy Lục Tân sau khi đi xuống thì tùy ý dạo quanh hai vòng, trước hết là quơ quơ bàn tay trước mặt một ông cụ, quan sát kỹ ông ta một lúc, sau đó lại quật ngã ông cụ đó xuống đất, gã nhất thời kinh ngạc, ánh mắt hơi chăm chú:

"Cậu ta xuống đó để điều tra, hay là muốn kiểm tra xem đến mức độ nào thì ông cụ mới tát cậu ta?"

Trong băng tần, Thiết Thúy lạnh lùng nói: "Câm miệng, hoặc là anh xuống đó!"

Bích Hổ nói năng đầy lý lẽ: "Nhân viên hoạt động đặc biệt có quyền xin rút lui tạm thời khi gặp phải những nguy hiểm chưa biết rõ."

"Cũng là một người có năng lực, tôi cũng có quyền hạn nhất định cầu xin cho cậu ta rút lui khi cảm thấy cậu ta gặp nguy hiểm..."

Thiết Thúy nói: "Nhưng anh không nên ở một bên nói đùa trong khi những người khác đang đi sâu vào điều tra."

Bích Hổ cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, thực ra tôi rất lo lắng, và khi tôi căng thẳng, tôi sẽ muốn nói chuyện..."

Thiết Thúy hiển nhiên biết thói quen của gã, chỉ im lặng, cũng không tiếp tục khiển trách.

Mà dưới bức tường cao lúc này, Lục Tân cẩn thận kiểm tra ông cụ, phát hiện ông ta không có vấn đề gì, chẳng những không thấy bất kỳ dấu vết nào của quái vật tình thần trên người, mà cũng không có vết gì thương khác thường, thậm chí xương cốt dường như cũng rất cứng rắn.

Ông cụ dường như cũng không có ý kiến gì đối với việc Lục Tân quật ngã ông ta xuống đất.

Vì vậy, sau khi suy tư một lúc, Lục Tân chậm rãi đẩy ông cụ sang một bên, tự mình đứng vào vị trí của ông cụ.

Sau đó anh ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn bức tường cao.

Yên lặng hồi lâu, sau cùng Hàn Băng thấp giọng hỏi trong băng tần: "Anh đang làm gì vậy?"

Mặc dù Lục Tân là người ở hiện trường, nhưng cô ấy có vẻ còn lo lắng hơn Lục Tân.

Lục Tân giữ nguyên động tác, trầm giọng nói: "Ông cụ đó ngoài việc nhìn tôi thì không có phản ứng nào khác. Ông ta chỉ nhìn tôi, tôi nghĩ rằng nếu tiếp tục thử nghiệm như vậy, cũng chỉ sẽ giết chết ông ta... Nhưng lựa chọn giết chết ông ta tạm gác lại."

"Bây giờ, tôi sẽ thử hòa nhập vào họ trước."

"Hòa nhập?"

Hàn Băng còn tưởng rằng mình nghe nhầm, giọng điệu có chút kỳ quái.

Lục Tân trầm giọng nói: "Nếu đã dùng phương pháp dò tìm và quan sát bên ngoài đều không phát hiện ra được gì..."

"Vậy thì hòa nhập vào họ để cảm nhận cũng là một điều rất hợp logic?"

Hàn Băng nhất thời có chút không biết nên nói gì.

Mặc dù nghe những lời của Lục Tân khiến cô ấy cảm thấy không có gì không ổn, nhưng cô ấy vẫn nghiêm túc giải thích:

"Qua kiểm tra chúng ta không thể tìm ra vị trí của nguồn lây nhiễm. Có rất nhiều nguyên nhân. Có thể là do nguồn lây nhiễm ẩn núp quá kỹ, cũng có thể đây là một cách thức lây nhiễm mà chúng ta chưa phát hiện ra. Nếu nguồn lây nhiễm đó chỉ nhằm vào những người bình thường, vậy thì quả thực có thể tạo ra một tình huống mà ngay cả những người có năng lực cũng không thể phát hiện ra. Vậy nên, cho dù anh có hòa nhập vào họ thì cũng chẳng ích gì."

"Nói cách khác, chỉ có người bình thường mới có thể cảm nhận được?"

Lục Tân nhẹ giọng đáp: "Vậy tôi hẳn có thể thử."

Anh nhớ lại những gì mình đã trải qua trong suốt thời gian qua, nhất là tình huống bất thường xảy ra vừa rồi khi anh gặp phải một người nghiện rượu.

Anh nói thêm: "Thực ra, tôi luôn cảm thấy tôi chỉ là một người bình thường."

"Đồng chí nói mình là người bình thường..."

Hàn Băng ở đầu dây bên kia trong băng tần không biết đang nghĩ gì mà im lặng một lúc.

Còn Lục Tân thì nghiêm túc đứng giữa đám người, lặng lẽ đứng nhìn bức tường cao.

Anh đứng được một lúc, ông cụ bị anh quật ngã cũng đã đứng dậy, cũng không định giành lại vị trí trước đó của mình, mà là lẳng lặng đứng ở phía sau Lục Tân, tiếp tục ngẩng đầu nhìn bức tường cao, nước mắt lại sắp tuôn rơi trên mặt.

Xung quanh im lặng đến đáng sợ, sau khi Lục Tân hòa vào, dường như anh cũng không khác gì bọn họ.

...

...

"Nhiều người thế này đều phản ứng theo cùng một cách, điều đó có nghĩa là tất cả họ đều bị ảnh hưởng theo cùng một cách."

Khi Lục Tân loại bỏ những suy nghĩ phân tâm của mình, anh nghĩ thầm trong lòng: "Chắc chắn có một sức mạnh bí ẩn đã ảnh hưởng đến họ, nên họ mới như vậy. Vậy thì, nếu trong trường hợp không thể tìm ra sức mạnh này bằng cách thử nghiệm những người bị ảnh hưởng thì chỉ có thể thử hòa nhập vào những cá nhân bị ảnh hưởng này, trực tiếp cảm nhận sức mạnh đó, cho đến khi phát hiện ra, nó ảnh hưởng như thế nào đến những người này..."

"Tìm ra cách nó ảnh hưởng đến những người này là tìm ra được chuỗi logic."

"Tìm ra ngọn nguồn của ảnh hưởng nằm ở đâu là tìm ra được mấu chốt cốt lõi."

Sau khi suy nghĩ về những vấn đề này, Lục Tân đứng thẳng dậy, loại bỏ mọi phiền nhiễu và chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường cao.

"Cậu ta đang làm gì vậy?"

Lục Tân yên lặng đứng dưới bức tường cao, nghiêm túc cảm nhận, trong khi Bích Hổ trên tường lại sững sờ.

"Lẽ nào là cậu ta cảm thấy tỷ lệ thắng của chúng ta bên này quá thấp, nên gia nhập vào phe của đối phương?"

Thiết Thúy trong băng tần kìm nén cơn tức giận và nói: "Im đi, đừng làm ảnh hưởng đến công cuộc điều tra của đồng nghiệp."

"Điều tra?"

Bích Hổ im lặng một lúc, mới nói: "Nói thật, tôi chưa từng thấy phương pháp điều tra nào như vậy. Là huấn luyện tiêu chuẩn ư?"

Trong băng tần, Thiết Thúy im lặng.

Bích Hổ không khỏi thúc giục: "Mau nói đi, trông cậu ta rất chuyên nghiệp, rốt cuộc đã huấn luyện những gì rồi?"

Thiết Thúy đã im lặng một lúc, không thể im lặng được nữa, thấp giọng nói: "Tôi mới xem qua tư liệu của anh ta, anh ta đúng là đang trải qua khóa huấn luyện sức mạnh tinh thần và lây nhiễm đặc biệt, nhưng huấn luyện trong ba tháng, anh ta chỉ mới tiến hành trong chưa đầy một tuần."

"Tức là, từ góc độ của các khóa đào tạo về xử lý lây nhiễm đặc biệt mà chúng ta sắp xếp, ngoại trừ việc phân loại chung các nguồn lây nhiễm đặc biệt ở giai đoạn đầu và trợ cấp thù lao tương ứng giữa các cấp, những thứ cơ bản khác cậu ta đều vẫn chưa bắt đầu..."

Bích Hổ sững sờ, một lúc sau mới nói: "Từ những hiểu biết không nhiều của tôi về cậu ta, có lẽ nhiêu đó là đủ rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận