Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1209: Nghi lễ nguyền rủa tử thần (2)

"Hả?"

Ngay cả ba vị tế tự của hộp đen cũng bị hỏa lực đáng sợ của Hạ Trùng làm cho hoảng sợ.

Nhất là vị tế tự chủ trì nghi lễ tử thần kia, lực chú ý của hắn ta trong nháy mắt không cách nào tập trung, suýt nữa chạy trốn theo tiềm thức của mình. Nhưng may mắn vào giờ khắc cuối cùng hắn ta vẫn có thể nhịn xuống, nhưng việc tiến hành nghi lễ đã bị ảnh hưởng rất lớn.

"Á..."

Vào thời điểm quan trọng lại xuất hiện sự tiến công như vậy khiến vị tế tự am hiểu đánh lén kia cũng cảm thấy bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Hạ Trùng, sâu trong mắt lộ ra tơ máu, đồng tử của hắn ta cũng xoay tròn như bánh xe khiến lực lượng tinh thần xung quanh chuyển động.

Ánh lửa màu lam bay ra từ phía Hạ Trùng bỗng nhiên biến mất trong chiếc áo choàng màu đen của tên tế tự.

Nhưng ngay sau đó nó lại bay ra từ một hướng khác đánh về phía Lục Tân.

"A!"

Nhưng đúng lúc này, Lục Tân đột nhiên mở mắt.

Trong lúc hỗn loạn, mọi người đều không hiểu tại sao anh bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Có lẽ là họ bỏ qua một phần của nghi lễ khiến nó mất hiệu lực, cũng có lẽ là do sự công kích của Hạ Trùng quá lớn đã đánh thức anh.

Hoặc trong lòng anh quá để ý chuyện tài sản nên quyết định không chết.

Nhưng khả năng cuối cùng này chắc chắn là thấp nhất.

Nhưng nói tóm lại, trong khoảnh khắc những viên đạn bay về phía này thì anh lại đột nhiên mở mắt.

Trong đôi mắt của anh lúc này đều là một màu đen.

Bóng đen xung quanh cuồng bạo đến mức ngay cả tinh thần hỗn loạn cũng bị đàn áp, run rẩy kịch liệt. Ngay sau đó anh giương mắt, mặt không chút biểu cảm nhìn về phía làn mưa đạn dày đặc phía trước.

Ầm...

Không khí run rẩy đến cực điểm, tiêu diệt gần như tất cả động năng.

Từng lớp đạn bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung như bị ai đó ấn nút tạm dừng vậy.

Ngay sau đó, tất cả các viên đạn rơi xuống đất, như mưa lớn.

Cùng lúc đó, sắc đen trong mắt Lục Tân đã nhạt dần, lý trí dần khôi phục.

Anh hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu nhìn sợi xích đen đã quấn đến cổ mình.

Lúc này đây, thay vì phá vỡ nó thì anh lại cố gắng cảm nhận thân thể của mình.

Quả nhiên, xiềng xích màu đen ở vị trí mà anh cảm được được trong nháy mắt sụp đổ vô cùng dễ dàng mà không có một tiếng động.

Sau những hành động này, Lục Tân thấy ngạc nhiên nhìn về phía ba vị tế tự kia.

"Đám người này đang cử hành tang lễ cho tôi sao?"

"Họ tổ chức tang lễ cho người sống và đánh thức một số suy nghĩ trong tâm trí của người sống..."

Anh hiểu đối phương đang làm gì rồi?

Nghi lễ mà đối phương vừa tiến hành, là một loại nghi lễ xóa bỏ hoàn toàn người nào đó khỏi thế giới này.

Cái chết của một người.

Từ sự sống rời khỏi thân thể của anh, đến tang lễ của anh, những rung động và bất an trong nội tâm của anh, cả việc phân chia tài sản, rồi việc dần dần mất đi ký ức anh, lại đến anh dần dần từ trong hồi ức biến mất. Sau khi nghi lễ hoàn tất thì người đó sẽ không còn dấu vết gì trên thế giới này nữa...

Khi không lưu luyến thì cũng chính là lúc anh trở nên bình thản, hoặc nói cách khác là hoàn toàn biến mất.

Rất khó chống lại loại ảnh hưởng này.

Bởi cảm giác và tư duy biến hóa này đang chậm rãi sinh trưởng trong lòng anh.

Giống như đám tang đó...

Ở một mức độ nào đó, chính anh nhìn thấy ảo giác như vậy. Không lẽ do anh có khát vọng về phương diện này?

Làm một người chết...

Chính anh cũng cảm thấy điều này không phù hợp với tưởng tượng của mình, anh còn tưởng rằng mình sẽ bị thiêu rụi!

“Âm hiểm!”

Lục Tân hiểu được điểm này, cũng ý thức được nguy hiểm vừa rồi.

Anh chửi thầm một câu, các hạt màu đen trong mắt anh đột nhiên rung động.

Bóng đen bên cạnh như thủy triều đen đột nhiên tăng vọt, trực tiếp lao lên vị trí đỉnh của hố sâu dưới lòng đất.

Sau đó, nó giống như hóa thân thành một người khổng lồ, cơ thể run rẩy nhìn về phía ba vị tế tự mặc áo bào đen vẫn đang hoảng sợ. Trong bóng đen, từng bàn tay to màu đen vươn ra hướng về phía bọn họ.

Cùng lúc đó, khi Lục Tân tỉnh lại, Hạ Trùng cảm thấy tinh thần xung quanh đã lắng xuống rất nhiều.

Trong hơi thở gấp gáp, cô ôm lấy súng của cô, sóng vai bên cạnh Lục Tân, hung hăng bắn về phía trước.

Làn đạn gào thét chấn động kết hợp với bóng đen của Lục Tân đồng thời bay về phía ba tên tế tự đối diện.

Hai người bọn họ đứng trên nóc nhà, một bên là bóng đen mãnh liệt cuồng bạo, một bên là lớp lớp đạn điện quang màu lam. Sức tấn công mạnh mẽ ấy khiến cho người ta run rẩy, ba vị tế tự đối diện, ngay lấp tức bị hai người bọn họ áp chế.

"Quả không hổ là điều tra viên trung cấp của trung tâm thành phố..."

Động tác lắc lư khiến Lục Tân nghiêng đầu nhìn Hạ Trùng một cái, hơn nữa vô cùng bất ngờ.

Tất cả đều là đạn đặc thù...

Nếu Lục Tân nhớ không lầm, một viên đạn đặc thù này có giá là hai trăm tệ...

Vậy mà Hạ Trùng lại có thể thản nhiên dùng hỏa lực như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận