Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1390: Ác niệm của Lục Tân (1)

“Thần chết…”

Dưới tình huống bị kiếm xét xử đâm xuyên qua tim, lại không hề tạo thành ảnh hưởng gì đối với Lục Tân.

Nhưng cơ thể của mình lại bị Lục Tân kéo ngã, va chạm với ánh mắt của anh.

Người cầm kiếm giống như cực kỳ tức giận, lực lượng tinh thần khắp người bung thả ra, rung động một cách đáng sợ.

Loại rung động này, khiến không khí xung quanh cũng trở nên như vậy. Những tiếng vang hỗn loạn vang lên, bao gồm cả âm thanh của những người xét xử hoảng hốt ở phía xa, những âm thanh cát bụi tung tóe, những tiếng gió đang điên cuồng gào thét trong không khí, dung hợp với nhau tạo thành một bản nhạc nặng nề mà hỗn loạn.

“Ngay cả thần chết cũng phải bị xét xử!”

“Bùm.”

Theo sau giọng nói của ông ta, kiếm xét xử bừng sáng lên một tia sáng màu đỏ sẫm, nhìn giống như là thanh sắt nung đỏ vậy.

Trong nháy mắt, vị trí trái tim của Lục Tân phát ra mùi khét.

Lực lượng tinh thần quấn quanh phía trên kiếm xét xử như gặp nhiệt độ kinh khủng nào đó, bắt đầu bốc hơi.

Từ vết thương của anh, muốn nướng chín cơ thể của anh.

Như có một ngọn lửa đang đốt cả cơ thể của anh, đốt thành than. Có thể thấy cả người Lục Tân, những chỗ đã từng bị kiếm xét xử xuyên qua, bỗng nhiên xuất hiện từng mảng gỉ sét lớn, rất nhanh đã lan tràn trên người anh, bao trùm từng khoảng.

Đây là lực lượng tinh thần phía trên kiếm xét xử.

Dùng một tư thái gần như là cuồng bạo, trong nháy mắt cắn nuốt hết toàn bộ người Lục Tân.

Kinh khủng nhất là, không chỉ cơ thể người Lục Tân, mà ở cơ thể cha và em gái bên cạnh anh cũng rất nhanh đã xuất hiện những mảng lớn gỉ sét, những thứ gỉ sét này trùm lên cơ thể em gái một cách tỉ mỉ, thậm chí chùm lên trên cả bóng dáng của cha, mang theo khí tức mục nát, rất nhanh đã bao trùm cả lực lượng sức sống ở bên trong.

Chỉ có trên người mẹ, mặc dù cũng dính một chút gỉ sét, nhưng giơ tay lên đã quét sạch.

Chú chó nhỏ không da sống nhờ vật phẩm, mặc dù không bị ăn mòn, nhưng cũng bị hù dọa, run lại cuộn thành một cục.

“Đây chính là lực lượng của người cầm kiếm?”

Lục Tân hỏi lại một câu, có thể cảm nhận được trong miệng mũi của anh, đều là mùi vị khét lẹt nồng đậm đó.

Đối mặt với người cầm kiếm, cho dù chỉ là một hình chiếu, anh cũng không nhịn được mà có một loại cảm giác.

Đây không phải là áp chế lần trước, mà khác xa so với lực lượng tinh thần.

Chênh lệch lực lượng tinh thần của anh và hình chiếu của người cầm kiếm, giống như một thanh kiếm bị nung đỏ ở giữa hai người.

Dường như không có tư cách nào để đối đầu.

Gỉ sét bắt đầu lan tràn toàn thân Lục Tân, cảm giác cả cơ thể mình đều bị đốt cháy.

Loại cảm giác đó chân thực đến từ cảm giác, ngoại trừ cảm giác còn có suy nghĩ, dục vọng, bản năng, trí nhớ, giống như cả người anh đều muốn nổ tung. Nội tâm vốn dĩ đã ổn định, lúc này bị ngoại lực mạnh mẽ đánh vào, một vài ý tưởng và suy nghĩ bị một lực lượng to lớn xé nát sau đó bắt đầu suy nghĩ theo tổ hợp của đối phương.

Đây là một loại lực lượng tinh thần trực tiếp tác dụng với nội hạch tinh thần.

Lực lượng của anh đúng là chưa đủ bởi vì lượng tinh thần của anh chỉ có mười ngàn.

Mà người cầm kiếm, mặc dù chỉ là một hình chiếu, nhưng lượng cấp tinh thần của nó cũng đã vượt qua khỏi mức tưởng tượng của người thường.

“Ha ha.”

Dưới cảm giác đau khổ kịch liệt này, Lục Tân bỗng nhiên bật cười.

Nụ cười của anh đặc biệt thoải mái, biểu tình đã đau khổ đến đỉnh điểm, nhưng trong mắt lại ngập tràn hưng phấn.

“Anh không có tư cách xét xử…”

Anh gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt màu xám tro của người cầm kiếm, nói từng câu từng chữ.

Mà lúc anh nói ra những lời này, đã hoàn toàn bị lực lượng phía trên kiềm chế. Sự ăn mòn dường như toàn bộ cơ thể đang bị bao trùm, bởi vì gỉ sét bỗng nhiên nứt ra mấy lỗ to lớn, sau đó từng con từng con bắt đầu chiếu vào mặt Lục Tân, hình dáng các loại quái vật của ác niệm bắt đầu bò ra từ trong cơ thể Lục Tân, dọc theo kiếm xét xử nhanh chóng tiến về phía trước.

Lượng cấp tinh thần của Lục Tân đã từng kiểm tra chỉ có mười ngàn.

Trước kia giáo sư Bạch đã từng suy đoán, bởi vì mười ngàn là lượng cấp lớn nhất mà ở hình thái này anh có thể tiếp nhận.

Lượng các tinh thần vượt qua mười ngàn, tất nhiên sẽ xảy ra hình thái biến dị.

Mà những con quái vật ác niệm Lục Tân này, từng con lại từng con số lượng, dường như vô cùng. Mỗi một con cũng không phải hình dáng người.

Đơn giản mà nói…

Mỗi một con này đều vượt qua mười ngàn.

“Ha ha !”

Dưới thanh kiếm xét xử, bọn họ nhanh chóng bò qua phía người cầm kiếm. Những gỉ sét phía trên thanh kiếm xét xử cũng đang nhanh chóng lan tràn theo cơ thể của bọn họ, giống như ô nhiễm Lục Tân đang cưỡng ép ô nhiễm bọn họ, nhưng những thứ Lục Tân này, bởi vì loại gỉ sét đang lan tràn, mà phát ra càng nhiều tiếng cười quái dị. Cơ thể khẽ run một cái, phủi những gỉ sét đang bò lên giống như phủi bụi bặm vậy.

Một khắc sau, tất cả ác niệm Lục Tân rối rít nhảy ở giữa không trung.

Trên người bọn họ có vô số mạch máu đang rơi xuống, còn cả những sợi lông quỷ quái.

Có con trực tiếp há to miệng cắn lên trên thanh kiếm xét xử.

“Kẽo kẹt kẽo kẹt.”

Âm thanh làm người ta ghê răng vang lên, những thanh kiếm rỉ sét bị bẻ tan tành, tung bay ở giữa không trung hình thành một màn sương mù màu đỏ sẫm.

Thanh kiếm xét xử to lớn như vậy, đang bị tầng ác niệm gặm nhấm cắn xé.

Chưa đến một khắc, thanh kiếm xét xử to lớn đã không ngừng bị tan rã.

Càng nhiều ác niệm Lục Tân xuất hiện hơn, thậm chí bò về phía trước, theo thanh kiếm xét xử từng tầng từng tầng rơi xuống trên cơ thể người cầm kiếm. Các loại thủ đoạn tàn bạo bị bọn họ phóng thích ra ngoài, giống như một con quái vật kinh khủng, gặm nhấm cơ thể người cầm kiếm.

Người cầm kiếm cũng cảm thấy đau khổ, cơ thể bắt đầu lay động kịch liệt.

Theo bản năng, nó muốn lui về phía sau nhưng trái tim của Lục Tân lại hung hăng khóa chặt thanh kiếm xét xử lại, khiến cho nó không có cách nào rút khỏi người anh.

Mà bàn tay tái nhợt thì đang chụp trên cổ người cầm kiếm.

Màu sắc tái nhợt đó đang từ chỗ tiếp xúc bắt đầu lan tràn trên cơ thể anh.

Ô nhiễm lẫn nhau, chiếm đoạt máu thịt của nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận