Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 354: Công tác không giống nhau (2)

“Không phát hiện được chỗ khác thường. . .”

Trần Tinh yên lặng một lúc, không có nói nhiều.

Từ lúc mới bắt đầu cô đã ý thức được vấn đề ở đâu.

Bao gồm trước đó bắt giữ mẹ kế của Tiêu Viễn là Lục Duy Duy đã phát hiện dấu hiệu này. Lục Duy Duy không có khác thường, đến cả Chó giữ nhà là người am hiểu việc này nhất cũng nhìn không ra. Thế nhưng, Lục Tân có thể nhìn thấy được sự khác thường của bà ta. Đồng thời, sau khi bắt giữ và thẩm vấn, cũng đã xác thực được rằng Lục Duy Duy từng hư hư thực thực tiếp xúc với “sự kiện cầu nguyện thần bí’” có liên quan đến sự kiện ô nhiễm.

Nhưng Lục Duy Duy dù sao chỉ có một người, còn là một người vừa mới đạt được tư cách vào thành chính.

Nhưng hiện tại, bọn họ phải đối mặt với việc bắt giữ cả trăm người, trong đó còn có rất nhiều người chưa bắt giữ thành công.

Trong thời gian ngắn ngủi hai tiếng đồng hồ, sự kiện cầu nguyện đã trở thành nguy cơ có thể ảnh hưởng đến toàn bộ thành chính.

Nhưng đến lúc này, cô ta vẫn chưa tìm được chứng cứ.

“Đối với việc bọn họ có từng tiếp xúc với sự kiện cầu nguyện hay không đã có kết quả thẩm vấn chưa?”

Trần Tinh bình tĩnh, nhanh chóng đặt câu hỏi.

“Thẩm vấn ra vài người thừa nhận đã từng tiếp xúc sự kiện cầu nguyện tương tự.”

Cấp dưới báo cáo: “Nhưng càng nhiều người thề thốt phủ nhận, còn chúng ta cũng không có đầy đủ nhân thủ hoặc là thiết bị để kiểm tra từng người là họ nói thật hay giả. Thậm chí bây giờ còn có số lượng rất lớn những người kịp thẩm vấn. Chỉ dựa vào báo cáo điều tra liên quan đến sự kiện cầu nguyện thần bí trước đó và một số báo cáo thẩm vấn hiện nay rất khó để thuyết phục Sở hành chính và Bộ bảo vệ thành phố phối hợp công việc của chúng ta.”

“Một là, hiện tại đa số những người Sở Làm sạch đặc biệt chúng ta có thể điều động đều đang ở khách sạn Đông Hải, phụ trách công tác bảo vệ hội nghị huấn luyện nhân tài cao cấp. Hai là, chúng ta không thể tiếp tục bắt, chúng ta đã làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của thành chính, nếu tiếp tục bắt…”

Cậu ta trầm ngâm một lúc mới tiếp tục nói: “Có khả năng sẽ để cho người khác nghi ngờ là chúng ta có âm mưu khác.”

Trần Tinh trầm mặc, chậm rãi nói: “Bộ bảo vệ thành phố nói thế nào?”

“Còn không có trả lời.”

“Tôi biết rồi.”

Trần Tinh khẽ gật đầu, sau đó đi về phía chiếc xe đã dừng lại ở đằng trước.

“Vì sao không tiếp tục bắt?”

Lúc này Lục Tân đang ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhìn về đường phố phồn hoa phía trước.

Anh thấy những người quái dị càng ngày càng nhiều.

Trong lòng có cảm giác như bản thân mình vừa bước vào một căn nhà ma, trong đó có đủ loại quái vật. Bên cạnh mình có không ít người, nhưng so sánh với số lượng quái vật khổng lồ này thì lại ít ỏi đến đáng thương, căn bản không thể đối phó với bọn chúng.

Nhất là, trong loại cảm giác hỗn loạn càng ngày càng nghiêm trọng này anh ý thức được xe đã dừng lại.

Thế nên, động tác nghiêm túc chỉ ra từng người, từng người của anh cũng dừng lại.

“Đơn binh, còn có bao nhiêu người khác thường vẫn chưa bị bắt?”

Bóng dáng của Trần Tinh xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ ghế lái phụ, tầm mắt bình tĩnh nhìn Lục Tân.

“Còn có rất nhiều, người thanh niên ở đằng trước cái đang cầm máy ảnh kỹ thuật số chụp lại cảnh tượng đoàn người này chính là một người.”

Lục Tân thành thật trả lời, cố gắng giải thích rõ: “Tuy nhiên, theo chân chúng ta tiến vào vị trí trung tâm thành phố, gặp được càng nhiều người thì số người khác thường mà tôi nhìn thấy cũng ngày càng nhiều. Thậm chí ở phía trước chúng ta bây giờ cũng có mười mấy người rõ ràng có vấn đề khác thường. Đây vẫn là lần đầu tiên có nhiều người khác thường như vậy xuất hiện trước mặt tôi. Nhiều người như vậy, lại gần như vậy, chỉ xem thôi cũng…”

Trần Tinh khẽ trầm mặc một chút, nói: “Ngoài việc nhìn thấy thì anh còn có chứng cứ khác hay không?”

Lục Tân lắc đầu: “Không có.”

Trần Tinh hơi cau mày, nói: “Nếu như chỉ là nhìn thấy thì rất khó thuyết phục những người khác. Hiện tại số người chúng ta đã bắt giữ là rất nhiều, hơn nữa lại không thể thông qua bất kỳ phương pháp kiểm tra nào để phát hiện sự khác thường của bọn họ. Cho nên, bây giờ tôi muốn xác nhận với anh… anh đối với việc xác định bọn họ đã bị ô nhiễm chắc chắn bao nhiêu phần trăm?”

Lục Tân dường như có chút khó hiểu, quay đầu nhìn Trần Tinh.

Nhìn khuôn mặt đã che giấu tất cả cảm xúc tiêu cực của Trần Tinh, nói: “Các cô không tin tôi sao?”

Trần Tinh đột nhiên căng thẳng.

“Tôi có thể hiểu được.”

Lục Tân tiếp tục nói, thậm chí trên mặt cũng lộ ra nụ cười:

“Ngay từ đầu lúc gia đình xuất hiện, chính tôi cũng sẽ nghi ngờ, có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.”

“Nếu không, vì sao những người khác không nhìn thấy mà chỉ có tôi mới nhìn thấy.”

“Hiện tại cũng giống như vậy.”

“Nếu như tôi thấy được sự khác thường của bọn họ nhưng cái cô lại không kiểm tra và đánh giá được sự khác thường. Cho nên các cô sẽ nghi ngờ tôi cũng hoàn toàn hợp lý.

“Tuy nhiên, đối với vấn đề cô đang hỏi, tôi không có cách nào trả lời.”

Vừa nói chuyện anh vừa ngẩng đầu nhìn về phía trước, nói: “Dù sao, phát hiện khác thường và chỉ ra bọn họ là công việc của tôi.”

“Thế nhưng có tin tưởng tôi hay không là việc của lãnh đạo các cô…”

“Có đúng hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận