Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1548: Ta chính là Thần (2)

“Hửm?”

Giáo chủ mặc đồ đen chợt quay phắt người sang, cau mày, nhìn về phía Lục Tân.

“Sự hạn chế của chúng ta ở trong đầu của cậu ta sắp mất khống chế rồi…”

So sánh với sự kinh ngạc của giáo chủ mặc áo đen, nghiên cứu viên già kia lại âm lãnh hơn hẳn.

Lúc này trên khuôn mặt của ông ta đã không còn bất cứ vẻ ôn hòa gì nữa, biểu cảm vô cùng lạnh lùng:

“Cậu ta có thể biến thành nguồn lây nhiễm thứ cấp, nhưng thay đổi này đối với chúng ta mà nói không hề xấu.”

“Rút lui đi.”

“Chờ đến ngày cậu ta biến thành nguồn lây nhiễm, chúng ta vẫn là những người duy nhất trên thế giới này nắm giữ kế hoạch mở lại thế giới…”

Thời điểm nói ra những lời này, ông ta đã mở cửa xe ra rồi bước vào trong buồng xe.

Rõ ràng biểu hiện của giáo chủ mặc áo đen có chút do dự, đáy mắt của gã ta chợt lóe lên một ánh sáng sắc lạnh.

“Nếu như có lợi đối với chúng ta, vậy không bằng giúp đỡ cậu ta một chút…”

“Sột soạt, sột soạt…”

Con nhuyễn trùng có thân mình to lớn phát hiện ra hơi thở nguy hiểm trên người Lục Tân.

Trong nháy mắt, nó buông tha người đang bị ngậm trong miệng ra, rầm rầm lướt tới, há miệng cắn về phía Lục Tân.

Vô số những cái miệng đang mở ra trên thân thể nó những liều mạng mà cắn xe về phía Lục Tân.

Từng tầng răng nhọn hoắt cũng giống như là tầng tầng lớp lớp chông nhọn, từng tầng từng tầng ập đến, nhìn như sắp nuốt chửng Lục Tân đến nơi.

Thế nhưng Lục Tân vẫn đang nhanh chóng sải bước về phía trước, động tác cũng không chịu chút ảnh hưởng nào.

Cho loại sức mạnh tầng tầng này chỉ còn một suýt soát nữa thôi là đã có thể áp sát đến anh, nhưng anh cũng chỉ bất thình lình ngẩng đầu lên mà thôi.

Bởi vì những hạt màu đen không có tính lây nhiễm, cho nên khi Lục Tân đối mặt với một số ô nhiễm cho hình thể lớn, vẫn luôn rất khó đạt tới hiệu suất cao.

Hôm nay cũng giống như thế, anh một đường vọt tới đây, không một ai có thể cản trở anh.

Thế nhưng anh cũng vẫn không có hiệu suất cao như trước đây, mà để phát tiết lửa giận thì cần đến hiệu suất cao, để có thể phát tiết hết thảy.

Nếu không thể gặp phải một hiện tượng giống như là chất chứa lửa giận vậy, khiến cho lần đạo chế tức giận tiếp đây sẽ lên cao.

“Ong ong ong…”

Lúc đầu chỉ có những âm thanh rung động hỗn loạn khổng lồ, giống như mê sảng điên cuồng này xuất hiện trong đầu Lục Tân.

Thế nhưng dần dần những thanh âm rung động to lớn này bỗng nhiên như được khuếch trương ra, xuất hiện ở trong lỗ tai của mỗi một người.

Tất cả những quỷ quái cũng biểu hiện ra vẻ điên cuồng hành hạ, thân thể hay cũng có thể nói là sức mạnh tinh thần đều xuất hiện những run sợ khác thường, giống như là những giọt nước hất lên trên mặt trên cổ vậy, theo sự đổ bộ của những giọt nước ấy, cũng bởi vì sức mạnh chấn động mà trở nên vô cùng bén nhọn.

Lục Tân đứng ở vị trí trung tâm nhất của hơi thở run sợ ấy.

Anh lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn về phía con nhuyễn trùng màu đen kia, thanh âm trầm thấp cất lên: “Mày từ đâu tới mà dám đối đầu trực diện với tao?”

“Xuy…”

Con nhuyễn trùng to lớn tới từ vực sâu kia đối mặt với Lục Tân, thậm chí nó còn nhe ra những cái răng bén nhọn.

Thế nhưng sau khi nghe được những lời của Lục Tân, toàn thân nó bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ.

Dường như nó đã bị một loại hơi thở vô hình kinh động đến, thân thể nó không ngừng giãy giụa, dường như đang cực lực muốn thoát khỏi điều gì.

Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, dù cho nó có giãy giụa như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào nhích về phía trước thêm được nửa bước, thân thể của nó chẳng qua chỉ đang giãy giụa trong vô lực mà thôi.

Hơn 15 phút sau, sự giãy giụa của nó đã đạt tới mức độ cao nhất.

Những hạt màu đen trong đôi mắt Lục Tân khẽ rung lên, thân thể của con nhuyễn trùng trong nháy mắt bị một sức mạnh vô hình vặn vẹo.

Những cái miệng đang mở lớn trên thân thể của nó bỗng nhiên đồng loạt phun ra những dòng nước màu đen.

Con nhuyễn trùng to lớn, giống như bỗng nhiên mất đi hết thảy sức mạnh vậy, nặng nề ngã hướng xuống mặt đất.

Lục Tân ngẩng đầu lên, nhìn thân thể của con nhuyễn trùng đang bị nâng ở trong không trung.

Thân thể vốn đã bị rơi xuống của nó bị một cánh tay vô hình nâng lên, hai đoạn thân thể cùng rủ xuống, giống như một cái cầu đá hình vòm.

Lục Tân đứng từ bên này di chuyển cái cầu đá hình vòm xuống, những hạt màu đen trên thân thể run rẩy ngày càng dữ dội, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Từ lúc mới bắt đầu di động, cho đến bây giờ đã tăng nhanh tiến vào giai đoạn nước rút.

“Phạch phạch phạch phạch…”

Cây mây và dây leo màu đen nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lục Tân nhanh chóng khống chế lấy đám người bộ đội phụ linh làm con rối.

Thế nhưng dù cho những thứ này đã có những con rối, lại chỉ trong chốc lát đã bị Lục Tân biến thành một đống máu thịt vụn.

Bên dưới trăng máu, những hạt màu đen càng ngày càng điên cuồng, cũng càng ngày càng lớn mạnh.

Trăng máu treo ở trên xa xa, cũng sinh ra một cảm giác sợ hãi mà quỷ dị, trước giờ chưa từng xuất hiện.

Đây là một loại áp lực mà một thế hệ nghiên cứu viên chưa từng chạm tới, là hơi thở thuộc về tầng cao nhất…

“Rào rào rào…”

Tòa nhà cũ lẻ loi trong nơi hoang dã bên cạnh Lục Tân bỗng nhiên trở nên rung động không dứt.

Tòa nhà cũ vốn đã bị nhuyễn trùng xỏ xuyên qua, dáng vẻ hiện tại đã tàn tạn không chịu nổi.

Bên trong Lục Tân quỷ dị, cũng tức là những phần tạp vụn được cắt xuống từ trên người Lục Tân, đều đã bị nhuyễn trùng cắn nuốt không ít.

Thế nhưng vào giờ khắc này, tòa nhà cũ bỗng chợt nảy sinh những biến hóa vô vàn.

Từng miếng ngói vụ cũ kĩ dính đầy bùn đất rong rêu rào rào đổ xuống, dần dần lộ ra hình dáng vốn có của tòa nhà cũ.

Đó là một tòa cung điện màu đen, vụn vỡ.

Trong cung điện, Lục Tân quỷ dị bỗng nhiên dùng hết sức lực toàn thân vươn người, phát ra một tiếng gầm gừ dữ dội.

Bên ngoài thân thể của Lục Tân được bao phủ kín những hạt màu đen, cũng vào giờ khắc này, những hạt màu đen ấy dần dần che phủ hết toàn thân anh, khiến cho toàn thân anh nhìn từ ngoài vào giống như là một người khoác lên mình một cái áo choàng màu đen, áo choàng không ngừng khuếch tán, để lộ ra một bóng đen.

Vô số những hạt màu đen, rung động kịch liệt, phát ra những âm thanh giống như tiếng cười như điên của kẻ nào đó…

Sau đó anh từng chút từng chút xuyên qua không trung, ép sát lại gần giáo chủ áo đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận