Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1442: Tầng dưới cùng (1)

Lời nói của mẹ khiến Lục Tân ngậm chặt miệng, đồng thời cũng điều tiết “tầm mắt” sao cho bản thân có thể nhìn thấy rõ mọi thứ nhất.

Anh cũng muốn biết rốt cuộc thứ mẹ muốn cho anh xem là cái gì…

“Xì xì…”

Khi bọn họ càng ngày càng đến gần, lá bài Poker J bích trong tay đã bắt đầu đấu tranh như một con thú nhỏ.

Bình thường, nó vốn không dám phản kháng Lục Tân nhưng có lẽ do quá sợ hãi, nó dùng hết sức lực để giằng ra, cạnh bài sắc bén đến nỗi muốn cắt đứt ngón tay Lục Tân để bản thân thoát thân, vậy nhưng, Lục Tân vẫn nắm chặt lấy nó như thể nó đang nắm giữ số mạng của anh.

Cũng trong lúc đó, âm thanh xào xạc vắng lặng bên tai vẫn không hề dứt, âm thanh nho nhỏ kia chui vào đầu người ta khiến ai cũng muốn nổi điên.

Ngay cả quanh chóp mũi cũng ngửi thấy một mùi máu tanh mới lạ khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Lục Tân nhìn về phía mẹ, trái tim thắt chặt lại.

Thương thế trên người bà càng ngày càng nhiều.

Quần áo của bà đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hơn nữa lại còn bị nhuộm từng mảng nhỏ khiến nó trông như một đóa hoa hồng đang nở rộ.

Thậm chí, đóa hoa hồng ấy càng nở càng đẹp, khiến lòng người ta kinh ngạc đến run sợ.

Quan trọng là Lục Tân có thể cảm giác được mẹ đang thay mình gánh vác hết những vết thương ấy…

Giống như lần đầu tiên khi bà chắn trước mặt anh, giúp anh đỡ được bao nhiêu là phát đạn từ chiếc súng ổ quay nhiều nòng.

Cho dù đã là như vậy, khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lục Tân, bà vẫn chỉ khẽ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc chỉ xuống phía dưới

Lục Tân cắn răng, không để bản thân tỏ ra quá ưu sầu rồi quay đầu nhìn theo.

Sau đó, biểu cảm trên mặt anh bỗng trở nên cứng đờ.

Vừa liếc mắt nhìn sang, Lục Tân cảm giác như mình đã nhìn thấy tầng dưới cùng của Vực Sâu.

Từ khi anh và mẹ đi sâu xuống Vực Sâu, anh đã nhìn thấy hết cảnh tượng này đến cảnh tượng khác trong Vực Sâu.

Vậy nhưng cho đến lúc này, anh vẫn có cảm giác như mình chẳng hiểu gì về Vực Sâu cả.

Bây giờ, anh vẫn chưa thật sự đặt chân đến tầng dưới cùng của Vực Sâu.

Chẳng qua, “tầm mắt” được tạo nên từ sức mạnh tinh thần của anh cũng đã đủ để giúp anh nhìn thấy cảnh tượng ở phía dưới cùng…

Hay nói đúng hơn là một con người!

Một con người vô cùng to lớn, lại tràn ngập những vẻ xấu xí.

Lục Tân miễn cưỡng lắm mới có thể coi thứ này như một con người, bởi vì trên cơ thể to lớn của thứ đó đã hoàn toàn không còn hình người mà chỉ có thể nhìn thấy những xúc tu khổng lồ và cơ thể vặn vẹo trừu tượng trông như một đống thịt đã bị thối rữa, phủ kín dưới đáy Vực Sâu.

Hay nói đúng hơn là chẳng phải “trông như” mà nó đúng thật là đã thối rữa.

Cơ thể của thứ đó to đến mức không thể tưởng tượng, che mất toàn bộ tầng dưới cùng của Vực Sâu.

Trên cơ thể thối rữa thậm chí còn có thể nhìn thấy từng con mắt ảm đạm và những bộ phận của cơ thể người vẫn chưa phát triển hết.

Sức mạnh tinh thần vặn vẹo mọc ra từ mỗi một vị trí trên cơ thể nó làm ảnh hưởng đến không khí trong Vực Sâu, lan tràn từng chút một như một chất khí đang tạo thành một lớp sương mù dày đặc, tuy chỉ bay bay trong gió nhưng cũng đủ để phủ khắp Vực Sâu.

Có lẽ nó đã luôn tồn tại ở nơi này, đã luôn thối rữa như vậy.

Bản thân là một thế giới thối rữa, bản thân nó cũng chính là thi thể và bia mộ của nó.

Khoảnh khắc nhìn thấy nó, Lục Tân bỗng nảy sinh cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Cũng trong lúc đó, anh cũng thấy vô cùng sợ hãi.

Đây mới thật sự là cảm giác sợ hãi, sơ với tất cả những nỗi sợ mà anh đã từng gặp trong đời cộng lại thì bây giờ còn hơn gấp nhiều lần.

“A…”

Anh vô thức đánh vào đầu mình.

Dùng lực thật lớn, hận không thể đánh lòi não mình ra.

Bởi vì anh có một ảo giác, từng tấc trên cơ thể anh đang từ từ sống lại, hơn nữa còn đang chống lại chính anh.

“Vù…”

Trong lúc đó, lúc Lục Tân nhìn thấy con “quái vật’ to lớn ở dưới kia, hình như con quái vật cũng đã nhìn thấy anh.

Con quái vật này hẳn là đã chết rồi.

Vậy nhưng khi Lục Tân nhìn thấy nó, từng tấc trên cơ thể to lớn của nó lại như đang từ từ khôi phục…

Cảm giác khi Lục Tân nghĩ rằng từng tấc trên cơ thể mình đang sống lại là giả nhưng nó lại là sự thật.

Trong cơ thể đã thối rữa bắt đầu có một mầm cây sinh trưởng đâm chồi.

Những mầm thịt ấy cố gắng vươn ra khỏi cơ thể, nhìn về phía Lục Tân.

Vốn là máu thịt đang ngọ nguậy nhưng lại từ từ thay đổi, biến thành cơ thể người, đầu người, cùng với ngũ quan.

Mỗi người trong số họ càng ngày càng giống người, vẻ mặt cũng trở nên ngày càng sinh động.

Họ bỗng vươn tay ra, dùng sức quơ về phía Lục Tân, trên mặt lộ vẻ cuồng nhiệt.

Lục Tân có cảm giác như mình đang được vẫy gọi.

Trái tim anh bỗng nhiên đập kịch liệt, sâu tận đáy lòng chợt nảy sinh cảm giác muốn nhảy xuống, ôm lấy bọn họ.

Không, hẳn là nên dung hòa, hoàn toàn dung hòa vào bọn họ, trở thành một thành viên trong số bọn họ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận