Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 218: Quái vật cùng quái vật chân chính (1)

Thỉnh thoảng lại có âm thanh vừa nặng nề mà lại cực lớn vang lên từ trong một góc của thị trấn, dường như cả thị trấn đều đang lắc lư theo.

Ở xung quanh thị trấn an tĩnh yên bình này, có rất nhiều người đang chăm chỉ ở trên cánh đồng dưới ánh trăng đỏ, bọn họ giống như chịu ảnh hưởng nào đó, quên mất chuyện bản thân phải làm, mà là lấy một kiểu tư thế cứng đờ rồi lại quỷ dị, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía một góc của thị trấn, có thể nhìn thấy thị trấn dưới ánh trăng đỏ, có một bóng đen đang không ngừng khuếch đại.

Đó giống như nỗi sợ thực sự đang lan tràn.

“Quái vật!”

Cách đó không xa, mẹ nhìn dáng vẻ Lục Tân nổi điên đập nát tất cả cây ăn quả hình người, trên mặt không có nụ cười.

Dưới ánh trăng, mặt bà có vẻ xinh đẹp, nhưng lại lạnh nhạt dị thường.

Bóng đen phía sau Lục Tân dường như càng ngày càng khổng lồ.

Khi bóng đen này mới xuất hiện, chỉ lớn hơn thân thể của Lục Tân một vòng, nhưng lúc này, càng ngày càng nhiều cây ăn quả hình người loại nhỏ bị anh đập chết, hoặc là nói, bởi vì sức mạnh của anh mà bị vặn vẹo, hủy diệt, bóng đen phía sau anh cũng càng ngày càng khổng lồ, lúc này gần như lớn hơn thân thể của Lục Tân gấp hai lần, ngoại trừ đôi mắt màu đỏ, thậm chí còn mơ hồ lộ ra ngũ quan.

Lục Tân đang chăm chỉ đuổi giết những cây ăn quả hình người đó, nhổ lên, xé nát, đảm bảo chúng nó bị hủy diệt, cùng với…

… Đảm bảo tiếng kêu thảm thiết của chúng nó đủ dễ nghe!

Mẹ lẳng lặng nhìn dáng vẻ Lục Tân tiêu diệt cây ăn quả hình người, lại trầm thấp mở miệng:

“Quái vật chân chính!”

Bà nói xong, chậm rãi xoay người, bước chân hơi có chút dồn dập, đi tới bên cạnh góc tường của căn nhà trong thị trấn. Lúc này, em gái đang trốn trong góc tường, trong lòng ôm một thứ tròn tròn có vết khâu vá, khẩn trương ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn về phía mẹ.

“Con ôm cái gì vậy?”

Mẹ nhìn thứ trong lòng của em gái, có hơi nhíu mày.

Em gái ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Con thích nó, không muốn ba làm hại nó.”

“Ai dà, con không thể yêu sớm, đó là chuyện bé hư làm…”

Mẹ nhẹ nhàng che miệng cười, sau đó lấy kéo ra, ở trên thân thể của em gái, cắt một cái.

Em gái ném thứ kia xuống, ngửa mặt nhìn mẹ nói: “Anh sẽ thay đổi sao?”

“Anh trai vĩnh viễn là anh trai.”

Mẹ cúi đầu nhìn cô, kéo tay của cô, nhẹ giọng nói: “Nhưng bây giờ chúng ta phải cách nó xa một chút…”

“…”

Trong khi nói những lời này, bà kéo tay em gái, chậm rãi đi vào chỗ sâu trong thị trấn.

“Đến cùng là năng lực gì?”

Cũng vào lúc này, khi nhìn thấy Lục Tân giống như đập nát một đống đồ chơi yếu ớt, khi đập nát chừng hơn ba mươi cây ăn quả hình người, Tần Nhiên… Hoặc nói là các Tần Nhiên, lúc này đang phát ra tiếng thét kinh khủng, biểu tình trên mặt cũng thống nhất.

Tất cả đều là sợ hãi.

Sau đó bọn họ mồm năm miệng mười hét lên: “Chúng ta nên đoàn kết, trước giết chết anh ta…”

“Là hủy diệt cái nhóm đó sao?”

“Không, chúng ta nên đào tẩu……”

“Ha ha ha, tôi hận mấy người, tôi muốn nhìn thấy các người đều chết…”

“Tôi… Tôi chỉ là một người kéo hàng ở trên đất hoang…”

Trong tiếng gào thét của đủ loại mồm năm miệng mười, ý kiến chúng nó vẫn thống nhất, có một “Tần Nhiên’’ mạnh hơn các đồng loại khác một chút, áp xuống ý kiến của những người khác, sau đó một gốc cây ăn quả hình người cao chừng mười mấy mét liền kịch liệt run rẩy, một cái xúc tua thoạt nhìn cao chừng bảy tám mét đồng thời lắc lư trong không trung, cùng với những cơ quan hàng đầu…

Loại biên độ lắc lư này bắt đầu trở nên thống nhất, sau đó tất cả Tần Nhiên đều hướng mặt về phía Lục Tân.

Bọn họ bắt đầu mắng.

Các loại ngôn từ không cách nào hình dung được nói ra từ trong miệng của bọn họ, nhưng lại không nghe rõ lắm.

Có thể thấy, loại ngôn ngữ này xông ra từ trong miệng bọn họ đã hòa vào nhau, giống như một loại sức mạnh vô hình mà tinh mịn, ảnh hưởng đến không khí, cho nên khiến cho bầu không khí giống như bị vô số mặt kính nhỏ vụn khúc xạ, xuất hiện các loại vặn vẹo bất đồng rất nhỏ.

Giống như ẩn chứa sức mạnh cực lớn, vọt tới trước mặt Lục Tân.

“Xoạt…”

Lục Tân đang cần mẫn giết chết một gốc cây ăn quả hình người loại nhỏ cuối cùng, bị sức mạnh mắng chửi này đánh sâu vào chính diện.

Bước chân anh có hơi lui về phía sau, ở trên mặt đường xi măng cứng rắn của Thị trấn Vui Vẻ, đạp lên một vết cắt vỡ vụn.

Sau đó anh ngẩng đầu nhìn về phía bản thể của cây ăn quả hình người kia, lộ ra một nụ cười lành lạnh.

Anh bước từng bước về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận