Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 228: Tiểu đội hỗ trợ đến rồi (2)

"Hả?”

Lục Tân hơi giật mình trước sự nghiêm túc của Bích Hổ, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Vậy... được rồi..."

Bích Hổ ngay lập tức bước sang một bên và nói: "Mời ngài lên xe".

Lục Tân chậm rãi đứng lên, lẩm bẩm nói: "Thật ra không cần khách sáo như vậy..."

"Không, thế này không phải khách sáo..."

Bích Hổ nghiêm túc giải thích: "Đây chỉ là sự tôn trọng của tôi đối với đội trưởng ... Ngài đã làm việc vất vả rồi."

Lục Tân vừa bước lên xe, vừa đáp lại theo bản năng: "Không vất vả."

"Không, ngài đã vất vả rồi..."

Bích Hổ kiên quyết với ý kiến của mình, đồng thời chạy đến và mở cửa ghế lái phụ trên xe cho Lục Tân.

Ngồi trong xe, Lục Tân ngoái đầu nhìn phía sau, thấy một người đàn ông mặc quân phục không chính hiệu kiểu lính đánh thuê, bị trói tay ra sau lưng và ném trên băng ghế sau, trên mặt còn có dụng cụ áp chế người năng lực, cả người cũng lộ ra vẻ thần trí mê man, mơ mơ màng màng.

Bích Hổ cười hề hề giải thích: "Để tránh phiền phức, trước tiên để cho hắn ngủ ngon, à đúng rồi..."

Gã chợt nhớ ra một chuyện gì đó, nghiêm túc nói: “Có cần tôi ném nó vào thùng xe để nhường chỗ cho chú, dì và em gái ngồi không?”.

Lục Tân hơi kinh ngạc trước sự chu đáo của Bích Hổ, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Không cần."

Bích Hổ khẳng định lại một lần nữa, rồi mới yên tâm khởi động xe.

Khi con quái thú cao như thép này bắt đầu được lái khỏi Thị trấn Vui Vẻ, cả Lục Tân và Bích Hổ đều thở phào nhẹ nhõm. Họ tạm thời không đề cập đến việc Lục Tân vào Thị trấn Vui Vẻ để hoàn thành nhiệm vụ trong lúc này, còn Lục Tân, khi xe đã yên ổn chạy trên đường lớn, mới nhớ đến một chuyện: “Những thứ bọn họ cướp được sao rồi?”

"Yên râm!"

Bích Hổ vừa lái xe, vừa nói một cách đắc ý: "Bốn khẩu tiểu liên, còn có súng lục, đạn, và một vài quả táo nhỏ."

“Táo nhỏ?"

Lục Tân bối rối nhìn về phía Bích Hổ.

"Đúng vậy…”

Bích Hổ sờ vật tròn tròn bằng mấu kéo bên đùi mình, lấy nó ra trong tay: "Chính là nó."

Lục Tân lập tức cảm thấy da đầu có chút tê rần: "Bỏ vào lại đi."

"Không phải chứ đội trưởng, ngài là người có khả năng bao lấy hàng vạn lượng cấp tinh thần không để chúng phát tán ra ngoài, mà còn lo cái thứ này sao?”

Bích Hổ lẩm bẩm thầm, ném quả lựu đạn vào lại chiếc túi bên đùi, bên trong đó còn có vài quả nữa.

Hành động này lại khiến cho trong lòng Lục Tân tức giận một trận.

Xem ra sự tình đã thực sự giải quyết xong, Lục Tân thở phào nhẹ nhõm dựa vào tấm tựa lưng trên ghế ngồi.

Có vẻ như đội phó của anh thực sự đáng tin cậy, gã đã giải quyết xong vài tên lính đánh thuê và cũng đoạt được rất nhiều đồ, còn mạnh hơn cả anh.

Ban nãy sau khi kết thúc trận chiến, rõ ràng biết rằng tần Nhiên vẫn còn rất nhiều vật tư, thậm chí là cả một chiếc xe tải, bị bỏ lại đâu đó trong thị trấn, nhưng mẹ lại gấp gáp muốn quay về, còn bản thân thì…

Cũng thực sự không có gan đến gặp Nữ Vương để lấy lại những thứ đó mà không có gia đình bên cạnh.

Thật đáng tiếc quá……

Trong lòng dâng lên cảm xúc, Lục Tân chợt nhớ đến chuyện gì đó, nghiêm túc nhìn Bích Hổ: "Xe đâu?"

Bích Hổ ngơ ngác khi nghe thấy: "Cái gì?"

"Xe máy ấy..."

Lục Tân nghiêm túc nói: "Bọn họ lúc trốn đi không phải lái bốn chiếc xe máy sao?"

"À cái đó…

Bích Hổ lắp bắp một lúc, rồi nói: "Vứt…vứt ở đấy luôn rồi..."

Lục Tân nhíu mày lại: "Bốn chiếc lận đó..."

"Tôi biết……"

Bích Hổ cũng ngẩn người nhìn Lục Tân: "Đội trưởng, không, Lục ca, anh cảm thấy chúng ta có thể mang chúng về sao?"

Lục Tân nghĩ về kích thước chiếc xe mình đang ngồi, cũng như diện tích của nóc và thùng xe, rồi im lặng.

Anh không muốn làm Bích Hổ khó xử, thế nên ngập ngừng nói: "Hay là gọi đội hỗ trợ đi?"

Con người Bích Hổ ngẩn ra: "Lục ca, chúng ta đang ở trong vùng hoang vắng, chốn hoang này lấy đâu ra đội hỗ trợ?"

Lục Tân nhớ đến những gì mẹ đã nói với chính mình khi bà đưa em gái về, bèn gật đầu và nói: "Có đấy."

Trước sự kiên quyết của anh, Bích Hổ bán tín bán nghi dừng xe lại, sau đó nhấc máy thu tín hiệu lên, lấy điện thoại vệ tinh ra và gọi.

Có thể nhận ra rằng giọng nói của gã có chút lo lắng: "Đúng, đơn binh đã ra khỏi thị trấn rồi..."

"Không sao, rất bình thường, tay chân đều lành lặn..."

"Trạng thái tinh thần bình thường, tôi đã kiểm tra rồi..."

"Đúng vậy, anh ta đã giải quyết sạch sẽ người năng lực của đoàn kỵ sĩ và lấy lại những gì họ đã đánh cắp ..."

"Bây giờ gọi điện là để gọi đội hỗ trợ vào..."

"Đừng hỏi tôi anh ấy đã giải quyết chúng như thế nào, và cũng đừng hỏi tôi tại sao lại gọi đội hỗ trợ vào nữa..."

"Anh ấy là đội trưởng, tôi là đội phó."

"Một đội phó đạt tiêu chuẩn sẽ không bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của đội trưởng!"

"Được, được, tôi sẽ đợi..."

Gã lúng túng đặt điện thoại xuống, có chút bối rối nói với Lục Tân, "Họ đã đồng ý rồi..."

"Nhưng tôi vẫn không biết, đội hỗ trợ này đến từ đâu?"

Lục Tân không trả lời gã, chỉ trầm ngâm nhìn vùng đất hoang vu tối đen như mực xung quanh anh.

Một lúc sau, sâu thẳm nơi hoang vu, đột nhiên cả một dãy đèn sáng rực thắp vụt lên, tiếp theo là tiếng động cơ inh ỏi chói tai, một chiếc xe địa hình trang bị đầy đủ các chiến binh dũng mãnh, xuất hiện trước tầm mắt của họ.

Ngay sau đó, trên không trung cũng truyền đến âm thanh chuyển động của cánh quạt, trên không trung xuất hiện hai chiếc trực thăng, ánh đèn rọi qua nơi hoang vu này.

Bích Hổ choáng váng, chiếc điện thoại vệ tinh trên tay rơi xuống đất.

“Bịch” “Bịch” “Bịch”

Ba nhân viên đội lực lượng đặc biệt mặc đồng phục vũ trang toàn màu đen, đội mũ kính đặc biệt trên đầu, chạy về phía họ.

Đứng cách đó ba mét, hành lễ chào họ và nói lớn, "Đội đặc công thứ hai, thứ tư và thứ bảy của bộ bảo vệ thành phố Thanh Cảng xin báo cáo."

"Đã nhận được chỉ thị của chỉ huy tối cao bộ bảo vệ thành phố, để thực hiện tất cả các nhiệm vụ cứu hộ và tiêu diệt."

"Xin hãy ra chỉ thị!"

Nhìn ba vị đội trưởng của đội đặc công, cấp bậc rõ ràng không hề thấp, Bích Hổ không nói nên lời, ngượng ngùng nhìn về phía Lục Tân.

Lục Tân thật ra cũng ngẩn người ra.

Những người này trông không giống như đội hỗ trợ ...

Nhưng sự hiện diện của họ dường như mang lại cho mọi người cảm giác an toàn hơn là đội hỗ trợ ...

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, anh mới chậm rãi mở miệng: "Bên đó... hướng bên đó..."

Lần theo vị trí anh chỉ, ba vị đội trưởng đội đặc công lập tức cảnh giác nhìn qua.

Một trong số đó, yết hầu của anh ta căng thẳng đến nỗi chuyển động một chút.

Ở phía xa hơn, nhiều chiến sĩ có súng lập tức quay súng chĩa họng súng sang đấy.

Sau đó Lục Tân mới nói: "Bên đó có bốn chiếc xe máy, làm phiền các anh hãy tìm chúng ..."

"Sau đó ... giúp chúng tôi vận chuyển chúng về…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận