Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 166: Đẳng cấp bảo mật (2)

Ông Tô là người đầu tiên gật đầu, trả lời đơn giản: "Đồng ý!"

Sau đó, ông ta nhìn về phía những người khác, vẫn với biểu cảm ôn hoà kia, nhưng giọng điệu lại trở nên uy nghiêm hơn rất nhiều, nói: "Từ hôm nay trở đi, hồ sơ và tư liệu về đơn binh điều chỉnh thành cấp A, tất cả mọi chuyện liên quan đến cậu ta sau này đều liệt vào cơ mật tối cao."

"Người trong phòng làm việc này, không được nhắc đến bất kỳ chuyện gì có liên quan đến đơn binh, bao gồm cả cuộc họp lần này với người ngoài."

Nói rồi, ông ta đưa mắt đảo qua đám người: "Sau này, ít nhất phải được ba người cấp bậc đại tá trở lên ở Thanh Cảng đồng ý, mới được quyền tìm đọc tư liệu về cậu ta."

"Hai người cấp bậc bộ trưởng trở lên đồng ý, mới được quyền tiến hành dò hỏi cậu ta."

"Còn những cá thể tình báo đã hiểu rõ cậu ta kia..."

Ông ta hơi dừng lại một chút, mới khẽ nói: "Cho xử lý thích hợp, hoặc là cảnh cáo đi!"

Trong cả phòng họp, nhất thời trở nên yên lặng một chút.

Rất rõ ràng, bọn họ biết một câu nói nhẹ nhàng của ông Tô đây thay mặt cho thay đổi lớn như thế.

Có người cảm thấy hơi bất thình lình, nhưng cũng có người sắc mặt ngưng trọng rồi gật đầu.

Mà vị chuyên gia thần bí học luôn một lòng muốn nghiên cứu Lục Tân thì đau khổ kéo tóc mình.

... Dường như, vì tâm nguyện mở não đối phương ra của chính bản thân mình càng ngày càng khó đạt được.

Giáo sư Bạch nhẹ gật đầu với ông Tô, sau đó ông ta mới chậm rãi nói ra câu nói thứ hai:

"Ngoài ra, nếu chúng ta đã phê chuẩn lời xin của đơn binh, vậy phải hết sức ủng hộ cho cậu ta..."

"Xin chú ý, loại ủng hộ này gần như không chỉ dừng ở chỗ vật tư thôi, mà còn phải bao gồm cả thái độ của chúng ta nữa!"

Câu nói này, là ông ta nói khi nhìn về phía bộ trưởng Thẩm.

Tuy rằng giọng điệu rất bình thản, nhưng lại nói rất nghiêm túc.

Sau khi bộ trưởng Thẩm nghe lời ông ta nói thì trầm mặc hai giây, nói: "Đồng ý!"

Đám người trong phòng họp cũng phải mất một lúc lâu mới có thể đối mặt được.

Đủ tiếng bàn tán cùng vang lên, bầu không khí đã không còn nhẹ nhàng như khi trêu chọc bộ trưởng Thẩm lúc nãy nữa.

Vào lúc này, Trần Tinh bình tĩnh nhìn giáo sư Bạch một cái.

Trước đó, cô ta đã nói ra chuyện mình gặp phải lúc đi đến cô nhi viện Trăng Máu, nhưng phản ứng của giáo sư Bạch là bảo mình là một bản báo cáo, trực tiếp vượt cấp giao cho ông Tô, ngoài ra, tất cả đều phải giữ bí mật thật kỹ, không được nói với bất cứ ai, mà bây giờ, ông ta lại thuật thế giữ bí mật tất cả những tư liệu có liên quan đến đơn binh, chẳng lẽ, là vì ông ta đã phát hiện ra chuyện gì đó sao?

Sau khi Lục Tân cúp điện thoại, liền yên lặng chờ Trần Tinh gọi đến cho mình.

Anh nghĩ rằng nếu đã phê chuẩn, vậy thì sẽ không có chuyện gì nữa đâu...

Chẳng lẽ là muốn nói riêng chuyện giải thưởng một chút sao?

Trước bệ cửa sổ bên cạnh, Bích Hổ đang vô cùng vui vẻ ngắm nhìn những cô gái đang đi trên đường, mãi đến khi Lục Tân đã cúp điện thoại, mới lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt nhìn trên đường lại, hiếu kỳ nhìn anh một cái, hỏi: "Vừa rồi, anh nói điện thoại với ai thế?"

"Đội trưởng Trần."

Lục Tân nói: "Tôi xin đi công tác."

Ánh mắt của Bích Hổ lập tức trở nên hơi cổ quái: "Đi công tác ở đâu thế?"

Lục Tân đáp: "Ngoài thành phố."

Bích Hổ có chút ngơ ngác, hỏi lại: "Người anh em, anh bị điên rồi sao?"

Lục Tân hơi không hiểu, nhìn gã một cái.

"Chỉ có kẻ ngốc mới ra khỏi thành phố thôi..."

Bích Hổ thấp giọng hô một tiếng, bảo: "Có phải là anh không biết hoàn cảnh bên ngoài thành phố không?"

Lục Tân có chút mờ mịt, lắc đầu: "Có vấn đề gì sao?"

"Không phải là tôi có vấn đề, mà là anh có vấn đề đó..."

Bích Hổ nhìn anh một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Anh cho rằng ở ngoài thành phố cũng giống như trong thành phố tường cao của chúng ta, có thể tùy tiện tìm được thức ăn, ban đêm có thể ngủ cái yên giấc sao? So với cuộc sống trong thành phố, sống bên ngoài thành phố thật sự chính là chịu tội đấy..."

"Những người vận chuyển những thứ bên ngoài thành phố kia, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, là có đạo lý cả đấy..."

"Ai ai cũng đều muốn tránh ở trong thành phố, thế mà anh lại còn chủ động xin ra ngoài..."

"Chuyện này..."

Trái lại, Lục Tân bị Bích Hổ nói đến nao nao.

Nhưng vào lúc này, điện thoại vệ tinh lại vang lên một lần nữa.

Giọng nói sắc bén của Trần Tinh vang lên, bảo: "Lần ra khỏi thành phố nào được coi như một nhiệm vụ hành động đặc biệt, đẳng cấp nhiệm vụ chắc chắn sẽ là A."

Hơi dừng một chút, lại có tiếng lật văn kiện truyền đến: "Đối với nhiệm vụ lần này, ngoại trừ phương tiện chuyên chở cần thiết và cố gắng để cung cấp tin tức ra, tôi sẽ sắp xếp thêm hai tiểu tổ điều tra, một tiểu tổ hậu cần đi theo anh, nếu như anh có nhu cầu đặc biệt..."

Lục Tân nghe đến đó, vội vàng cắt đứt: "Không cần đâu..."

Trần Tinh khẽ giật mình: "Không cần cái gì?"

Lục Tân nói: "Những tiểu tổ điều tra, tiểu tổ hậu cần mà cô nói đó, đều không cần."

Rõ ràng là giọng nói của Trần Tinh hơi khác thường, trầm mặc một chút, cô ta mới nói: "Anh có biết hay không, hành động trong vùng hoang dã không giống với ở thành phố vệ tinh, trinh sát, hậu cần, phân tích tin tức, thậm chí là cứu viện cần thiết, tất cả đều không có cách nào cung cấp kịp thời được cả, những chuyện này..."

"Những chuyện này tôi đều đã từng cân nhắc cả rồi."

Lục Tân gật đầu một cái, bảo: "Không cần sắp xếp, nếu không mà nói... sẽ phiền phức hơn đó."

Trần Tinh phảng phất như nghe được gì đó từ trong lời nói của anh, khẽ hỏi: "Xác nhận một lần cuối cùng, không cần cái gì cả à?"

Nghe cô ta hỏi, Lục Tân lại lộ ra một chút do dự.

Anh yên lặng suy nghĩ một lúc, lúc này, ánh mắt lại hướng về phía Bích Hổ đang nằm xuống bệ cửa sổ, đang hưng phấn huýt sáo một cái.

"Tôi cần một người tài xế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận