Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 692: Để hắn đi (2)

"He he, anh đơn binh, không phải đã nói là bọn tôi không cần bảo vệ sao?"

Nhân viên nghiên cứu Vương Tùng vừa bắn trúng ngực một xác chết bò lổm ngổm trước mặt, điều này khiến cho anh ta cảm thấy rất tự hào.

Anh ta quay đầu nhìn Lục Tân cười nói: "Anh đơn binh, đối mặt với nhiệm vụ này, yêu cầu hiệu suất mới là quan trọng nhất. Từ kết quả quan sát hiện tại, chúng ta vẫn có thể duy trì lý trí và suy nghĩ của chính mình, các tiểu tổ ở những nơi khác trong hoang dã đang tiến hành việc thanh lý và ổn định không khí, đã chứng minh rằng chúng tôi cũng đủ năng lực để thực hiện nhiệm vụ một mình, vì vậy bây giờ tôi muốn đưa ra đề nghị tách nhóm với anh."

"Chúng tôi đi dọn sạch tổ ổn định khí thứ bốn mươi lăm, còn anh, trực tiếp đi dọn dẹp tổ ổn định khí bốn mươi sáu nhé."

Giọng nói của anh ta rất tỉnh táo cũng rất hợp lý, thậm chí còn nghe rất nhẹ nhàng.

Nhưng Lục Tân biết những lời của này của anh ta đang đại diện cho điều gì.

Lúc này, trực tiếp đồng ý mới là sự lựa chọn tốt nhất và hiệu quả nhất, nhưng Lục Tân nói không nên lời.

"Anh đơn binh, hãy giao nhiệm vụ này cho chúng tôi."

Lúc này, đội trưởng Lý Kiến cũng mở miệng, trịnh trọng nói: "Ít nhất, chúng tôi cũng phải dùng thời gian cuối cùng để làm chút chuyện."

Khi anh ta nói những lời này, chỉ thấy mấy chiến sĩ bên cạnh cũng kéo ba lô của họ.

Họ đang đếm vũ khí, nhất là mấy quả bom đen trong đó.

"Vù…"

Lục Tân hít sâu một hơi, đẩy cửa xe bên cạnh ra, đá nát một cái đầu đang tiến vào.

"Tôi là người không biết nói chuyện cho lắm."

Lục Tân quay đầu lại, nhìn những người này, khẽ nói: "Tôi rất hiếm khi hợp tác với người khác, nhưng ít nhất lần hợp tác này với mọi người..."

"Rất vui vẻ..."

Nhân viên nghiên cứu Vương Tùng và đội trưởng Lý Kiến lặng lẽ nhìn Lục Tân, giống như lần đầu họ gặp nhau.

Đó là một biểu hiện của sự tin tưởng.

"Tôi sẽ làm tốt công việc của tôi!"

Lục Tân hứa với bọn họ, sau đó tự mình kéo ba lô của mình, mượn sức mạnh của em gái, đột nhiên chui ra khỏi xe, lúc này, thân thể của anh trở nên linh hoạt và hoạt bát lạ thường, giẫm lên từng cái đầu, xông lên phía trước.

"Vù…"

Trong lúc Lục Tân lao ra khỏi xe, một người nào đó đã nhận lấy tay lái và chiếc xe tải lại tăng tốc.

Vung mạnh đuôi, trực tiếp lao tới bên đường đến một cánh đồng đầy cỏ dại.

Động cơ xe rầm rầm rúng động, lao thẳng về hướng của tổ ổn định khí thứ bốn mươi lăm.

Vốn dĩ xe tải không thể chạy nhanh ở đường lớn, vì sau khi xe tải tiến vào nơi nơi hoang vu lầy lội này, lốp xe sẽ dễ lún xuống đất mềm, nhưng bây giờ, khu rừng um tùm người chết đã giúp xe tải tạm thời giải quyết được vấn đề này.

So với đường lớn khó đi, trái lại có xe có thể lái tốt ở hai bên cánh đồng hoang dã hơn.

Tốc độ xe tải tăng hơi tăng lên, bánh xe chạy qua không biết đã cán qua bao nhiêu xương cốt trắng tinh, lao thẳng ra xa hàng chục mét.

Tiếng gầm của xe tải và ánh đèn loé sáng, cũng đã thu hút sự chú ý của khu rừng um tùm người chết ở một mức độ nào đó, một lượng lớn thủy triều màu đen lao về phía xe tải, Lục Tân một mình lao vào khu rừng um tùm người chết, nhưng trái lại, áp lực bên người cũng đã nhỏ đi rất nhiều.

Lúc này, vốn phải một lòng lao về phía trước.

Nhưng anh vẫn theo bản năng quay đầu nhìn lại khi cơ thể ở trong không trung.

Đùng đùng…

Anh thấy chiếc xe tải đang lao về phía tổ ổn định khí bốn mươi lăm đột ngột dừng lại.

Một khắc tiếp theo, ánh điện màu lam phóng lên trời, nổ bay các phần còn lại của xương cốt, tay chân cụt mất.

Trên tròng kính, tổ ổn định khí bốn mươi lăm đã biến mất, trái tim của Lục Tân đập mạnh.

Trên thực tế, cách làm của những người chiến sĩ này không phải là lựa chọn duy nhất, cũng không thể giúp anh tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.

Có điều, bọn họ vẫn làm, thứ nhất là bởi vì lúc này bọn họ chỉ có thể làm việc như vậy, và thế họ mới có tác dụng một chút, thứ hai bọn họ cũng đã biết kết cục của mình, cho nên mới lựa chọn sử dụng cách này để thanh lý ô nhiễm.

Anh đột ngột dừng lại và nhìn sâu về hướng xảy ra vụ nổ.

"Không phải làm người chính là đơn giản như thế sao?"

"Nếu đã xong việc của mình, đó đã là một chuyện rất tốt rồi..."

Khi anh quay người lần nữa, cơ thể cũng đột nhiên căng thẳng và tốc độ cũng theo đó tăng lên.

Lúc này, tầm mắt anh thấy khắp nơi đều là những khuôn mặt tái nhợt và thối rữa.

Từng người một, từng hàng một, mang khuôn mặt với biểu cảm đờ đẫn và xanh mét chỉ có ở người chết không ngừng đung đưa trước mặt anh.

Cái mùi hôi quái dị này cứ từ lỗ mũi chui vào não anh.

Nhưng trái lại anh đã quá đờ đẫn.

Cũng quên mất đi nỗi sợ hãi.

Chỉ là có hơi phiền.

Lúc thân thể anh đang chìm ngập trong bóng tối, ngay lập tức trở nên kỳ dị và linh hoạt hơn.

Anh nhanh chóng băng qua khu rừng um tùm người chết với những mùi hôi thối ở xung quanh. Mọi thứ quanh anh đều có vẻ buồn tẻ và trầm lặng, thậm chí anh còn có thể vọt lên trên đầu của những thi thể đã chết mà giẫm lên nó như một con nhện nhẹ nhàng linh hoạt, xông nhanh về phía trước.

"Soạt soạt..."

Một đám xác chết đông nghịt linh hoạt lao về phía anh, nhưng Lục Tân cũng chẳng thèm tránh.

Trong bóng tối nên không thấy rõ anh đã làm gì, chỉ có thể nhìn thấy là cái xác nào lao tới trước mặt anh, đều bất ngờ bị chia năm xẻ bảy.

"Chuyện gì thế này?"

Ở sâu trong khu rừng um tùm người chết, có người nhìn thấy cảnh Lục Tân lướt qua nhanh chóng, sắc mặt lập tức trở nên kinh ngạc.

Cô ta khẽ hét vào trong tai nghe: "Đó là quái vật gì vậy?"

Rõ ràng, ở đầu bên kia của kênh, cũng có người thông qua một cách khác để quan sát Lục Tân, giọng nói có vẻ vô cùng bình tĩnh:

"Xem ra chính là hệ nhện, nhưng cũng không hoàn toàn là hệ nhện. Dường như, anh ta hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì trong khu vực ô nhiễm, và có một năng lực tấn công mạnh mẽ chưa rõ. Chẳng lẽ... Thanh Cảng cũng có "người có năng lực" cao hơn giai đoạn thứ hai sao?"

"Ha ha, tôi cũng không biết liệu Thanh Cảng có "người có năng lực" hơn giai đoạn hai hay không."

Một giọng nói khác xen vào: "Nhưng chắc chắn người này không thể so được với giai đoạn thứ hai bình thường.

"Sắc Vi, tạm thời đừng nên đến gần người này."

Mỗi một câu nói, đều vang lên một tiếng thở dốc nặng nề: "Tôi nghi ngờ cô không phải là đối thủ của anh ta."

Người phụ nữ nghe xong lời nói này cũng sửng sốt: "Nếu tôi không ra tay, anh ta sẽ nhanh chóng phá hủy cục diện mất!"

"Để anh ta đi đi."

Giọng nói vô cùng mệt mỏi và thở nặng nề kia đáp lại: "Chẳng qua cũng chỉ là vài tổ ổn định khí thôi mà, cũng không phiền phức."

Người phụ nữ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và nghiêm nghị nói: "Kế hoạch của anh là gì?"

"Để cho anh ta xông vào hạt nhân của cục diện."

Giọng nói đó nghỉ một lúc rồi lại nói:

"Lần này, chúng ta sẽ thừa dịp tụ họp với cô, sau đó mời anh ta xem một bông hoa chết chóc."

"Bây giờ sao?"

Sau khi người phụ nữ giật mình một lúc, lập tức cảnh giác: "Đây vốn là vũ khí chúng ta định dùng để đối phó với quân đội của Thanh Cảng."

Giọng nói mệt mỏi chậm rãi cất lên: "Trong mắt của tôi, anh ta chính là quân đội Thanh Cảng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận