Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1595: Cảm xúc gặp bạn cũ (2)

"Đây chính là Thành phố Khí Thủy à?"

Sau bảy tiếng bôn ba, đám người Lục Tân và Số Mười Bốn đã đến trước cây cầu treo bằng thép cao lớn.

Theo đội vận chuyển bên ngoài xếp hàng chờ vào thành phố, Lục Tân hít một hơi thật sâu, tâm trạng khó tránh khỏi cảm thấy có chút kích động.

Số Ba ở thành phố này.

Một người bạn học khác, cách biệt nhiều năm, phải gặp vào lúc này.

Thật khó để diễn tả cảm xúc của bản thân lúc này.

Lục Tân luôn nhớ nhung những người bạn học cũ rất nhiều, nhưng trước khi gặp họ, tâm tình cũng không khỏi lo lắng bất an.

Suy cho cùng, khi chia tay lúc ban đầu, mọi người còn ở trong một tình huống hơi khó xử.

Mang theo cảm xúc lo lắng này, Lục Tân lấy giấy chứng nhận là "công dân bình thường của Thanh Cảng" của mình và giấy chứng nhận giả mà anh nhờ Trần Tinh làm giúp Số Mười Bốn và Tiểu Thập Cửu trước khi khởi hành ra, theo dòng người vào thành phố qua chiếc cầu treo sau khi trải qua kiểm tra.

Sau đó đứng trước những con đường nhộn nhịp của Thành phố Khí Thủy, Lục Tân suy nghĩ sâu sắc.

Anh đang suy nghĩ xem mình nên chuẩn bị những gì trước khi gặp lại những người bạn học đã xa cách nhiều năm.

Sau khi suy nghĩ trong năm phút, anh quyết định sửa sang lại hình tượng của mình trước.

Dù sao cũng là gặp lại bạn học cũ, cho dù thời gian gấp gáp như thế nào, trước tiên cũng không phải chỉnh lại cách ăn mặc của mình hay sao?

Huống chi, hình dạng của nhóm người này của mình bây giờ quả thực kém một chút.

Bản thân ngược lại vẫn ổn, mặc quần áo sạch sẽ, hơn nữa trên người đều là hàng cao cấp từ các quầy hàng trên phố.

Nhưng Số Mười Bốn trông kém hơn nhiều, đó là bộ quần áo tìm được tạm thời ở Thanh Cảng, thay cho bộ đồng phục tù nhân mà cậu ta vốn mặc.

Khi tìm kiếm, Thanh Cảng không keo kiệt, nhưng thực sự không có kích thước nào phù hợp với cậu ta...

Bây giờ cậu ta mặc đồ thể thao rộng rãi nhưng công dụng của nó lại thành đồ bó sát người.

Em gái và Tiểu Thập Cửu cũng đều mặc quần áo có hơi rộng thùng thình, trông không đáng yêu chút nào.

Em gái bình thường không ai nhìn thấy, nhưng gặp bạn học cũ, vẫn phải lộ mặt.

Trên người Tiểu Thập Cửu có quá nhiều vết sẹo, bản thân cũng không thể xóa giúp cô, nên cũng phải mua quần áo để che chúng lại.

Thế là với suy nghĩ này trong đầu, Lục Tân đã đưa ra quyết định, trước tiên dẫn họ đến một cửa hàng mặt tiền lớn gần với mọi người.

Bước vào, mặc thử và trả giá trong nửa tiếng, mua cho Số Mười Bốn size lớn nhất, lúc thường chỉ cần không kéo khóa, trông cũng không chật lắm, mua cho em gái và Tiểu Thập Cửu một chiếc váy xinh xắn.

Tốn cả hai trăm tệ.

Đó còn chưa tính, nhìn mái tóc như cỏ khô của Số 14 và Tiểu Thập Cửu, anh lại dẫn họ đi cắt tóc.

Lục Tân cũng mượn nước từ tiệm cắt tóc để gội đầu và cạo râu.

Lại tốn thêm ba mươi tệ nữa.

Điều này cũng khiến Lục Tân có chút than phiền trong lòng, Thành phố Khí Thủy là một nơi nhỏ, giá cả thực sự cao không đúng mực.

Ở Thanh Cảng, năm tệ có thể cắt tóc được hai lần...

"Anh Chín, anh đúng là đã trở nên giàu có..."

Bất kể ra sao, sau chừng một tiếng đồng hồ, tất cả đều trông sáng sủa hẳn ra, từ trong tiệm cắt tóc bước ra, ăn mặc như thế này trông có phần khí phái, Số Mười Bốn mặc chiếc áo sơ mi cũ ngoại cỡ mới mua, hài lòng soi mình trước cửa sổ trên đường, vỗ vỗ bụng mình, ngay lập tức trở nên phấn khích, quay đầu lại, khen ngợi Lục Tân.

"Tạm được..."

Lục Tân dè dặt gật đầu, nhìn em gái và Tiểu Thập Cửu hai bên trái phải cũng rực rỡ hẳn ra, cảm thấy khá hài lòng.

Tuy tốn không ít tiền, nhưng mà, gặp lại bạn học cũ, như vậy cũng đáng.

Tất nhiên, nghĩ đến Số Ba trước đây, một con quái vật không thích mặc quần áo, cũng không biết bây giờ đã trở nên như thế nào, chỉ hy vọng đám người mình ăn mặc thể diện như vậy xuất hiện trước mặt anh ta, sẽ không khiến anh ta ghen ghét và đố kỵ, phá hỏng tình cảm.

"Đi thôi!"

Cả nhóm lại lên xe, sau đó dưới sự dẫn đường của Số Mười Bốn, thẳng tiến đến chỗ Số Ba.

Trong tâm trạng hơi lo lắng và mong đợi, họ đi khắp các con đường và ngõ hẻm, đến Thành phố vệ tinh số một của Thành phố Khí Thủy...

Phòng hành chính?

Thực sự là phòng hành chính!

Lục Tân choáng váng khi nhìn thấy cầu thang dài, cửa trước cao và lính canh cầm súng ở cửa.

"Bây giờ Số Ba thực sự làm việc trong văn phòng hành chính?"

"Em không biết đó có phải là một công việc nghiêm túc hay không."

Số Mười Bốn lắc đầu, nói: "Nhưng anh ta xác thực ở chỗ này, năm... người cho em địa chỉ cũng nói anh ta ở chỗ này."

"Văn phòng hành chính làm sao có thể có công việc không nghiêm túc..."

Lục Tân vô cùng kinh ngạc, đột nhiên có kỳ vọng mãnh liệt vào Số Ba hiện tại.

Đây là Số Ba, giống quái vật hơn cả mình trong cô nhi viện ngày trước hả.

Sau bao nhiêu năm xa cách như vậy, ngay cả những người thành thực như Số Mười Bốn và Tiểu Thập Cửu cũng đều lầm đường lạc lối, Số Bảy trở thành giặc cướp nơi hoang dã, kết quả, ngược lại là Số Ba, năm đó giống quái vật nhất, lại vào được văn phòng hành chính và trở thành một công chức?

Lục Tân nhất thời có chút kích động, rốt cuộc cũng có bạn học đi đúng hướng sao?

"Quả thực là ở chỗ này."

Số Mười Bốn cũng đứng trước cửa, thò đầu ra khỏi xe nhìn một lượt rồi gật đầu khẳng định.

Lục Tân càng thêm kích động, nói: "Đi thôi, đi vào tìm anh ta."

Mong sớm gặp lại bạn học cũ, anh và Số Mười Bốn hít một hơi thật sâu và bước những bước vững chắc về phía trước.

Sau đó bị bảo vệ chặn lại.

Văn phòng hành chính là một nơi quan trọng của thành phố tường cao, không ai được phép vào mà không hẹn trước.

Lục Tân hơi sững sờ, chỉ đành nhìn về phía Số Mười Bốn và hỏi cậu ta có thể gọi Số Ba ra ngoài không.

Nhưng Số Mười Bốn lại sửng sốt, tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói rằng mình chỉ biết Số Ba ở đây.

Tên và công việc trong văn phòng hành chính của Số Ba hiện giờ cậu ta đều không mảy may hay biết, muốn gọi cũng không cách nào gọi...

Không biết làm sao, họ cũng chỉ đành quay lại xe và đợi Số Ba tan sở.

Nhưng dù ngồi đợi trong xe cũng không yên, một lúc sau lại có một ông già chạy tới đuổi người đi, không cho đỗ xe.

Lục Tân suy nghĩ sâu sắc chốc lát, lấy ra mười tệ nhét cho ông già qua cửa sổ xe:

“Mua bao thuốc hút, châm chước một chút.”

"Khụ, vậy thì dừng một lát, không được phép qua đêm ở chỗ này."

Ông già bỏ tiền vào túi, lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng, chắp tay sau lưng bỏ đi.

Số Mười Bốn ở một bên nhìn ngưỡng mộ, lại không khỏi nói: "Anh Chín, anh bây giờ đúng là đã trở nên giàu có nha..."

Lục Tân vốn có chút tiếc cho mười tệ, nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Số Mười Bốn, lại đột nhiên cảm thấy số tiền này bỏ ra rất đáng.

Dù sao cũng là trước mặt bạn học cũ, làm sao có thể tiết kiệm?

Trước đây bản thân chỉ biết kiếm tiền, chưa từng nghĩ đến, hóa ra tiêu tiền cũng có thể mang lại niềm vui.

Thảo nào nhiều người thích tiêu tiền như vậy...

Nghĩ vậy, trên mặt bất giác hiện lên nụ cười, nói: "Thực ra nhiêu đó cũng không là gì, đi đúng hướng là được."

"Cậu nhìn tôi thành thực đi làm, không phải cũng kiếm được tiền đấy sao?"

"Cậu và Tiểu Thập Cửu cũng vậy, ngày trước đi theo con đường phạm pháp, sau cùng một người nằm viện điều trị, một người vào tù, ai dà..."

Luôn suy nghĩ đến việc phải giáo dục Số Mười Bốn và Tiểu Thập Cửu thật tốt, cuối cùng cũng coi như đã có cơ hội.

Chỉ là khi Số Mười Bốn nghe được lời nói của Lục Tân, đột nhiên giật mình trong lòng, một lúc sau mới thận trọng hỏi:

"Anh Chín, lúc trước họ nói anh đã được chữa khỏi..."

Lục Tân có chút không nói nên lời liếc nhìn Số Mười Bốn, nhìn ra được sự nghi ngờ và lo lắng trong mắt cậu ta.

Trong lòng chợt dâng lên một chút xúc động: “Khuyên người đi đúng hướng, ngược lại thành không bình thường rồi?”

"Đây là thói đời gì vậy..."

Đang lúc cảm khái, đột nhiên Số Mười Bốn phản ứng lại, khẩn trương nói: "Mau nhìn kìa, tan làm rồi..."

Câu này vừa nói ra, mọi người trong xe đều nhất thời có chút khẩn trương.

Từng người một vươn đầu ra khỏi cửa kính ô tô, tâm trạng cũng bỗng trở nên đầy mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận