Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1545: Nào có cái gì mà gia đình ấm áp (1)

"Sao..."

"Sao lại thế này..."

Sau khi Lục Tân lao ra vài bước, thì dừng lại.

Cơ thể anh trở nên nặng nề, anh không còn trạng thái cực kỳ nhanh nhẹn và khéo léo nữa.

Điều này là do em gái đã biến mất.

Lục Tân nhìn thấy bóng của em gái nhanh chóng biến mất trong vòng tay mình.

Cảm giác quen thuộc có phần lạnh lẽo ấy nhanh chóng tan biến, như một cơn gió thoảng qua không còn chạm tới được nữa.

Điều này khiến Lục Tân cảm thấy hoảng sợ khó tả. Anh có thể cảm giác được mối liên hệ giữa mình và em gái đã bị cắt đứt.

Mất đi năng lực Hệ người nhện của em gái, bản thân đã không thể trốn thoát.

Mấu chốt hơn là, giờ phút này, trong lòng anh, cũng bỗng nhiên trở nên trống rỗng, mất đi ý muốn chạy trốn.

Anh thậm chí có chút bối rối quay lại, nhìn về phía mẹ đang đứng cách mình không xa.

Đầu óc chỉ cảm thấy trống rỗng, giọng nói cũng có cảm giác hơi yếu ớt: "Sao... sao mẹ lại..."

Mẹ lặng lẽ đứng ở nơi đó, bóng dáng trơ trọi và tỏ vẻ thờ ơ. Bà không nhìn vào mắt Lục Tân, chỉ nói thầm: "Cung điện tinh thần của ta đang ở trong tay bọn họ, bọn họ từ trước đến nay luôn có cách kiềm hãm lực lượng của ta, ta không có sự lựa chọn."

"Ở lại bên cạnh con, cũng luôn là ý chí mà bọn họ giao phó cho ta."

Trái tim Lục Tân co thắt dữ dội, anh dùng sức lắc đầu: "Sẽ không phải như vậy..."

"Chúng ta, lẽ nào không phải là người một nhà sao?"

"Cho nên, cho nên, mẹ vẫn luôn, vẫn luôn là người... dối gạt con sao?"

"Hừm, ngu xuẩn..."

Đó là khi Lục Tân gần như cầu khẩn hỏi ra câu này, nhưng mẹ lại giữ im lặng.

Theo hướng con giun đang ở, người đàn ông mặc áo choàng giáo sĩ màu đen đã tỏ vẻ khinh thường, lạnh giọng quát lớn.

"Ài..."

Đồng thời, nhà nghiên cứu mặc áo blu trắng cũng thấp giọng thở dài:

"Trong cơ thể cậu có thứ nguy hiểm như vậy, chúng tôi làm sao có thể thật sự yên tâm để cho cậu ở lại bên ngoài một mình được?"

"Chỉ là, mọi thứ vốn có thể không cần phải đi xa đến mức này...”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, con giun bên cạnh đột nhiên mở to cái miệng khổng lồ và trườn về phía trước trên mặt đất, bất cứ nơi nào đi qua, trường lực xoắn do Lục Tân tạo dựng lên, lực lượng tinh thần lập tức trở nên tan vỡ, nhỏ và rời rạc, có xu hướng tràn ngập cả hư không, mà mặt cơ thể của con giun này thì nhanh chóng mở ra vô số cái miệng, nuốt chửng những lực lượng tinh thần này.

“Kẻ ngu xuẩn luôn nhận ra sự dốt nát và yếu ớt của mình chỉ khi bị đánh đau.”

Bên cạnh con giun, người đàn ông mặc áo choàng giáo sĩ màu đen đã sải bước đi về phía trước theo sự vặn vẹo lực lượng tinh thần của con giun, trong tay ông ta cầm đầy một xấp bài đen, giọng nói lạnh lùng và cứng rắn, mang theo một loại khinh thường trịch thượng, nhìn về phía Lục Tân:

"Cho dù cậu có thiên phú được trời ưu ái khi chống lại sức mạnh của sự tức giận, nhưng vẫn không thay đổi bản chất ngu xuẩn của cậu."

"Cư nhiên lại xem lượng lực quỷ dị cấp cao là người nhà, đúng là ngu xuẩn hết mức..."

"Lực lượng nhìn thấu vẫn luôn đặt bên cạnh cậu, chỉ để phát hiện trạng thái bất thường của cậu mọi lúc, giúp cậu loại bỏ những phiền nhiễu không cần thiết."

"Lực lượng của nỗi sợ hãi đặt bên cạnh cậu, để khiến cậu cảm thấy sợ hãi..."

"Chỉ thi thoảng cảm thấy sợ hãi, mới tự mình kìm nén cơn tức giận..."

"Còn cậu..."

"Ha ha!"

"Ong..."

Bỗng nhiên, đầu của Lục Tân đau nhức dữ dội.

Trong lời nói của giáo chủ thần bí, từng lời từng chữ đều giống như con dao sắc bén, đâm vào cơ thể anh từng nhát một.

Ký ức và cuộc sống của anh đều bị đập tan thành từng mảnh.

Anh chợt nghĩ đến rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện mà trước đây bản thân vẫn luôn muốn hiểu.

Tất cả vào lúc này, ngay lập tức có câu trả lời.

Nhưng anh vẫn không thể tin được cảnh tượng này, hai mắt anh mở to, chỉ nhìn mẹ, mong thấy dáng vẻ lắc đầu của mẹ.

Nhưng mẹ không lắc đầu, khi lời của giáo chủ áo đen truyền tới, mẹ có vẻ bình tĩnh lạ thường.

Mà đáp lại câu hỏi chất vấn, hoặc là nói, lời khẩn cầu của Lục Tân, bà cũng chỉ lặng lẽ gật đầu.

"Đúng vậy, ta đã luôn dối gạt cậu."

Bà bình thản nói, thậm chí còn dửng dưng: "Ngay từ đầu ta đến bên cạnh cậu, cũng chỉ là một kế hoạch."

"Lực lượng bị phong ấn trong cơ thể cậu quá kinh khủng. Mặc dù thông qua việc phong ấn hầu hết các hạt đen thâm nhập vào hiện thực trong cơ thể cậu, tạm thời giải quyết được loại lực lượng hủy diệt mọi thứ này lan tràn. Tuy nhiên, cũng bởi vì tất cả lực lượng đều bị phong ấn vào trong cơ thể cậu, đã khiến cậu trở thành một nhân tố cực kỳ bất ổn. Không ai biết một khi bùng phát sẽ xảy ra điều gì."

"Các nhà nghiên cứu cũng không yên tâm giữ cậu ở lại bên cạnh họ, cũng không thể giam cầm cậu bằng cách bỏ tù."

"Bởi vì bất kỳ phương pháp nào đối địch với cậu đều không đủ an toàn và không đủ đảm bảo."

"Vì vậy, sau sự cố ở cô nhi viện xảy ra và sự cố mất kiểm soát lần đó đối với cậu, các nhà nghiên cứu đã đón cậu trở lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận