Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 866: Thái độ của Lục Tân (2)

Xẹt xẹt xẹt.

Lục Tân cảm thấy xung quanh đột nhiên có nhiều ánh mắt nhìn mình hơn.

Một số ánh mắt vốn đang lén lút nhìn mình, lúc này cũng không che giấu được, trực tiếp nhìn vào mặt mình.

Giáo sư Bạch thì càng nhìn thẳng vào mình và nói: "Kể từ khi đồng chí Lục được bộ Phận thông quan đặc biệt tuyển dụng tới nay, số liệu thanh lý ô nhiễm đặc biệt vẫn luôn rất tốt. Nhưng so ra, tôi càng nghiêng về phía Oa Oa hơn. Oa Oa vốn dĩ không thích hợp với nhiệm vụ này. Bởi vì tính cách tự kỷ của cô bé, khiến cho cô bé không có điều kiện giao lưu với người ngoài, không tiện gánh vác trọng trách nặng nề của kế hoạch này. Nhưng bây giờ cô bé đã có những thay đổi."

"Cô bé bắt đầu giao tiếp với thế giới bên ngoài, nhưng vẫn giữ được sự thiện lương bên trong. So với đồng chí Lục, mức hiểu biết của chúng tôi về cô bé có phần sâu hơn, cả về năng lực và tính cách. Vì vậy ở một mức độ nào đó, Oa Oa gần như hoàn toàn phù hợp với kế hoạch này."

"Mà đây cũng là lý do tại sao tôi nghiêng về cô bé hơn."

"Đương nhiên…"

Nói đến đây, ánh mắt ông ta thản nhiên rơi vào người Lục Tân, khẽ khàng nói: "Bây giờ nói những điều này còn hơi sớm."

"Trước khi cuộc thử nghiệm cho kế hoạch này chính thức bắt đầu, cần phải hỏi ý kiến của hai người trước."

Ông ta rất thận trọng, nói rõ ràng và thẳng thắn, đủ để mọi người nghe rõ mà không phải lo lắng.

Nhưng cũng bởi vì những lời này của ông ta, bầu không khí trong phòng họp đang trở nên vô cùng ngột ngạt.

Ánh mắt của mỗi một người đều rơi vào trên mặt Lục Tân, có thể cảm nhận được vẻ phiền muộn, sốt ruột và lo âu trong ánh mắt này.

Trong lòng Lục Tân hiểu ra, hóa ra nòng cốt của cuộc họp này vốn chính là mình.

Chỉ là anh hơi khó hiểu: "Tại sao bọn họ lại căng thẳng như vậy?"

"Họ đang lo lắng điều gì?"

Trong khi anh đang im lặng vì nghi ngờ thì mẹ anh đang ngồi phía sau đột nhiên bật ra một tràng cười thoải mái.

"Bởi vì bọn họ không chắc chắn về thái độ của con..."

Bà mỉm cười giải thích với Lục Tân: "Thực ra đây là một cơ hội rất hiếm có để tiến vào cấp lãnh chúa tinh thần."

"Con có biết điều này đại biểu gì không?"

"Một khi trở thành lãnh chúa tinh thần, con sẽ vượt ra ngoài thân phận của một người thường. Giống như lão già đó nói, con sẽ trở thành một tồn tại giống như Thần. Vận mệnh của tất cả mọi người ở toàn bộ Thanh Cảng đều sẽ nằm trong tay con. Hết thảy mọi thứ, bất luận là tiền hay là thứ gì khác, tất cả đều do con nắm giữ. Con sẽ có mọi thứ, luôn ở trên người khác, đưa mắt nhìn xuống người khác..."

"Vì vậy, có thể sẽ có rất nhiều người vì cơ hội này mà không tiếc bỏ ra mọi thứ?"

"Đối với công việc ở Thanh Cảng con đã biểu hiện tốt như vậy, bọn họ không thể coi thường con khi đưa ra kế hoạch như vậy. Nhưng bọn họ thực sự không dám, thậm chí còn sợ để con đảm nhận vị trí này, sợ rằng con sẽ có hứng thú với vị trí này, lại càng sợ con cướp đoạt, sợ con bất mãn..."

"Vậy nên, bây giờ bọn họ làm sao không lo lắng, không căng thẳng được?"

Sau khi nghe những lời của mẹ, Lục Tân cuối cùng đã hiểu ra.

Anh im lặng ngồi yên tại chỗ ngồi, tựa như cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trên mặt dần lộ ra nụ cười.

Anh không xúc động trước câu hỏi này, thậm chí còn cho rằng nó hơi nực cười.

Có lẽ, sau một hồi chợt nghĩ, cả thành phố đều là của mình, tiền bạc và mọi thứ đều là của mình.

Khá hấp dẫn.

Nhưng Lục Tân thực sự không thể hiểu được một vấn đề: Nếu tiền và tất cả những mọi thứ đều là của mình.

Vậy mình dùng tiền để mua gì đây?

Đây là nghịch lý à...

Có điều, khi anh đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, thậm chí còn nhỏ giọng nói chuyện với mẹ, thì cả phòng họp lại tỏ ra yên tĩnh lạ thường. Tất cả mọi người đều đang nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí căng thẳng. Họ nhìn Lục Tân lặng lẽ ngồi yên ở đó, hơi nghiêng tai, tựa như ở ghế trống phía sau đang có một người vô hình đang trò chuyện với anh, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười.

Nó thậm chí khiến người ta có cảm giác da đầu ngứa ran.

Ngay cả nhân vật lớn ngồi ở hàng ghế đầu, lúc này cũng có không ít người, yết hầu lặng lẽ di chuyển.

Có cảm giác căng thẳng đến cổ họng khô rát.

Tất cả họ đều đang mong Lục Tân nhanh chóng tỏ rõ thái độ, nhưng lại lo lắng khi anh vừa mở miệng sẽ nói ra câu trả lời mà họ không muốn nghe.

"Tôi chỉ có một câu hỏi."

Trong tâm trạng lo lắng và căng thẳng của vô số người, Lục Tân với nụ cười chân thành trên mặt chậm rãi ngẩng đầu lên.

Sau đó anh nhẹ nhàng hỏi: "Oa Oa có đồng ý không?"

"Ừng ực..."

Cũng không biết có phải là ảo giác không, nhưng Lục Tân dường như nghe thấy tiếng nước miếng nuốt nước miếng vào bụng.

Trong toàn bộ phòng họp, bầu không khí ngột ngạt dường như đột ngột tan biến.

Lục Tân thấy họ thả lỏng mà mừng thay cho họ.

Tuy nhiên, vì sự thay đổi mờ nhạt này, cảm thấy tâm trạng không vui mấy.

Nói cách khác, điều này không phải là không vui, chỉ là một sự phản tỉnh.

Rốt cuộc bản thân còn chưa tốt ở đâu, tại sao bọn họ vẫn không tin tưởng mình?

Anh không biểu lộ sự ra không vui này, người khác hiển nhiên cũng không thể cảm nhận được. Họ chỉ thể hiện sự thư thái không che giấu, thậm chí là phấn khích, như thể một tảng đá lớn trên vai cuối cùng cũng được gỡ bỏ, hay đầu của một người chết chìm nổi lên mặt nước.

Trong toàn cảnh, chỉ có Hàn Băng ngồi sau Lục Tân, lặng lẽ nhìn anh, như thể cảm nhận được điều gì đó.

Trên mặt cô ấy lộ ra biểu cảm không biết là lo lắng hay là đồng tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận