Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1288: Các người chỉ là quái vật (2)

Cả mẹ và Hắc Hoàng hậu đều đồng thời quay đầu nhìn về phía bà ta, ánh mắt không có chút thiện cảm nào.

Bởi vì thái độ của hai người mà nhiệt độ không khí xung quanh dường như cũng hạ thấp hơn rất nhiều.

“Chao ôi…”

Nhưng dưới ánh nhìn soi mói của hai người, tiến sĩ An lại coi như không có chuyện gì xảy ra xé mảnh giấy trên sổ ghi chép xuống, tiện tay đưa về phía bên cạnh.

Dưới bàn tay của bà ta lập tức xuất hiện một vòng xoáy tinh thần. Một người ẩn nấp, thân hình thấp bé, đầu đội mũ dạ màu đen xuất hiện, nhận lấy tờ giấy, sau đó tháo cái mũ xuống, bưng đến trước mặt tiến sĩ An, đỡ được mấy hạt thép mà bà ta vứt tới.

Làm xong những chuyện này, người ấy mới cung kính quay đầu chào Tiến sĩ An, mẹ và Hắc Hoàng hậu, sau đó biến mất ở bên trong vòng xoáy.

Không hề phản ứng tới số bảy.

Dường như Tiến sĩ An cũng không cảm thấy việc mình đưa ra tình báo này có gì đặc biệt hơn người khác, coi như không có chuyện gì, nhìn lại về phía mẹ và Hắc Hoàng hậu cười tủm tỉm nói: “Hai người luôn luôn cãi nhau như vậy, tại sao nhất định phải động chạm đến thế giới này của chúng ta?”

Mẹ thâm trầm nhìn bà ta, trả lời: “Nếu bà thật sự là nghiên cứu viên, không nên hỏi vấn đề như thế này. Giống như bà luôn luôn không khống chế được những sinh vật tinh thần mà mình vừa nhìn thấy, sẽ sinh ra dục vọng săn lùng mãnh liệt, không khống chế được những người có năng lực tiềm ẩn mà mình nhìn thấy, bà sẽ luôn luôn muốn trói buộc hắn vậy. Đây đều là sự xuất phát từ bản tính, trong những việc xảy ra tình cờ cũng luôn luôn ẩn giấu những chuyện đương nhiên sẽ xảy ra, điều này còn cần phải giải thích sao?”

Hắc Hoàng hậu cũng lạnh lùng cao ngạo mà nhìn bà ta: “Chúng ta không liên thủ cùng với Tàng Trượng Nhân, thực tế đây chính là may mắn lớn nhất.”

“Nếu không viện nghiên cứu có thể chống đỡ được mấy cái Thần?”

“Các người không liên thủ được chứ…”

Tiến sĩ An biểu tình yếu thế, nhưng lời nói lạnh cực kỳ ngang ngạnh: “Đáp ứng những chuyện mà các người vừa mới nói, đều là do bản tính.”

“Huống chi…”

Bà ta dừng lại một chút, nhìn về phía số bảy, nói tiếp: “Trong thực tế, người có năng lực, hoặc nói đúng hơn là, người có can đảm đi ngăn cản thần…”

“Cũng không chỉ có viện nghiên cứu đâu…”

Theo lời nói của bà ta, ánh mắt của hai người còn lại cũng nhìn về phía số bảy.

Số bảy cách mọi người có vẻ hơi xa.

Nếu như trong không gian chật hẹp này, trên mỗi một cá nhân đều tản ra tinh thần phóng xạ xen lẫn và ảnh hưởng đến nhau, rõ ràng tinh thần phóng xạ của cô ta yếu hơn người khác rất nhiều.

So sánh với những người khác, cô ta giống như ánh nến dưới cơn bão to lớn, chỉ cần hơi lơ là sẽ hoàn toàn dập tắt.

Nhưng cô ta lúc này, đang ngồi ở trên xe gắn máy, một chân chống xuống đất, dáng vẻ cực kỳ lười biếng. Thậm chí còn vì bản thân mình yếu đuối hơn, cho nên sinh ra cảm giác khiêu khích không phục đối với những người mạnh, lạnh lùng nhìn mẹ, nhàn nhạt mở miệng:

“Cho nên thật ra thì là bà sợ?”

Mẹ nhìn về phía số bảy, ánh mắt hơi nheo lại.

Số bảy hứng chịu ánh mắt của mẹ, trầm giọng nói: “Viện trưởng không thích người khác phá hư kế hoạch của ông ta.”

“Cho dù như vậy, ông ta cũng phải dám xuất hiện mới được.”

Một lát sau, mẹ mới nhẹ giọng trả lời, nhưng trong giọng nói nhẹ nhàng đã ẩn chứa tự tin và lạnh lùng cực điểm.

“Nó đã trưởng thành, hơn nữa còn trở thành một đứa trẻ tốt, không nên tiếp tục trở thành vật thí nghiệm của người khác.”

Mẹ tiếp tục nhìn số bảy, bình thản giải thích: “Ngoài ra nói đến sợ, quả thật tôi cũng có chút sợ.”

“Nhưng thứ tôi sợ, không phải cái người mà các người gọi là lão viện trưởng.”

“Thứ tôi sợ là, vốn dĩ nó chỉ muốn yên phận trưởng thành, nhưng vẫn bị người điên nào đó khiêu khích.”

“Đến khi dẫn đến hậu quả cuối cùng…”

Bà khẽ nhếch mép một cái, lạnh lùng nhìn về phía mọi người: “Các người có sợ hay không?”

Hắc Hoàng hậu và tiến sĩ An im lặng không trả lời, nhưng ngay cả nụ cười nhỏ nhất trên mặt của hai người cũng đang biến mất.

“Nói những thứ này bây giờ có ích lợi gì?”

Số bảy yếu đuối nhất ở đây, đối mặt với ba ánh mắt soi mói mình, chỉ im lặng trong chốc lát.

Sau đó, cô ta ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi nào nhìn về phía ba người, nhẹ giọng nói: “Các người cảm thấy viện trưởng là lão điên, cũng có lúc tôi cảm thấy ông ta là người điên. Nhưng tôi vẫn luôn luôn tin tưởng vào hai chuyện, thứ nhất, bất kể chuyện gì ông ta làm ra đều có đạo lý.”

“Thứ hai, ông ta sẽ không thay đổi chỉ vì thái độ của các người.”

Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó cô ta mới nhìn về phía ba người đối diện, nói: “Người thông minh nhất cõi đời này đã tự sát rồi.”

“Viện trưởng nói, đó là bởi vì hắn ta nhìn thấy được kết cục tuyệt vọng.”

“Ông ta cũng nhìn thấy, nhưng cho tới tận bây giờ ông ta vẫn không cảm thấy đó là tuyệt vọng, cũng không có ý định tin tưởng số mệnh.”

“Đúng như ông ta từng nói, trên thế giới này không có thần.”

“Cho nên…”

Con ngươi của cô ta hơi rụt lại, nhìn chằm chằm mẹ và Hắc Hoàng hậu: “Các người chẳng qua chỉ là quái vật mà thôi.”

“Một ngày nào đó, toàn bộ các người sẽ đều bị tiêu diệt.”

Giọng nói của cô ta bỗng nhiên lớn hơn, trong cơ thể cũng xuất hiện một loại tức giận mạnh mẽ đang bị đè nén.

Cô ta không giống như đang dùng lời nói, mà dùng thân thể của chính mình nói cho những người khác nghe trên mặt, thậm chí còn xuất hiện uy nghiêm không phù hợp với gương mặt của cô ta, kiên định nói tiếp: “Cái thế giới này sẽ thuộc về yên tĩnh, mà những chuyện viện nghiên cứu làm sai, cũng nhất định phải trả một cái giá thật lớn.”

“Đây chính là thái độ của viện trưởng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận