Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 463: Quan sát ở khoảng cách gần (2)

“Bốp!”

Sau khi ổn định tâm lý, Lục Tân buông cánh tay đang nắm chặt cổ nó ra, đưa tay về phía sau cầm lấy một cục gạch xi măng.

Ngay lúc tên điên kia chợt ngẩng đầu cắn về phía anh thì anh đã đập một gạch vào đầu nó.

Nếu đưa những tên điên này đến rạp xiếc thì ít nhất một con cũng được hơn một trăm đồng, đánh chết một con là lỗ mất hơn một trăm đồng tiền.

Đã thua lỗ hơn một trăm đồng, nếu như lại dùng đạn thì chẳng phải là thua lỗ càng nhiều hay sao?

"Phù. . ."

Sau khi đánh chết tên điên này, Lục Tân từ từ đứng dậy, quay đầu nhìn lại.

Anh nhìn thấy số lượng tên điên phía trước hình như lại tăng lên một chút, lúc này bọn nó đang liều mạng chui vào từng chiếc xe.

Sự xuất hiện của bọn nó làm đội xe bị rối loạn. Đã có người hoảng sợ lái xe tải đi lại lung tung, có người ở trong xe nổ súng đùng đoàng, cũng có một số người đã bị kéo ra khỏi xe, những tên điên xung quanh điên cuồng nhào tới xâu xé.

Tiếng cắn xé da thịt, tiếng gặm nhấm xương cốt, tiếng súng, tiếng hét thê thảm hòa lẫn thành một bản nhạc kinh dị.

Lục Tân hơi hơi nhíu mày.

Mặc dù những tên điên này cũng không đáng sợ, nhưng bọn nó ồ ạt xông đến cùng một lúc như thế vẫn hơi phiền phức.

Mượn năng lực của em gái thì cũng cần giải quyết từng con, từng con một.

Năng lực của mẹ hình như cũng không giải quyết được tình huống như vậy…

Mà năng lực của cha thì có thể giết chết được những tên điên này, nhưng kèm theo đó, chỉ sợ những tài xế này cũng không thể sống sót.

Dù sao quan hệ của anh và cha cũng chưa đến mức độ mà anh có thể lập tức cứu được nhiều người như vậy từ tay của cha…

“Đùng ! Đùng! Đùng…”

Cũng trong lúc Lục Tân đang thầm lo lắng thì một loạt tiếng súng đột ngột vang lên, đồng thời có tiếng vô số xe máy đang nhanh chóng đi về hướng này.

Anh ngẩng đầu nhìn lại thấy được phía trước có mấy chiếc xe mô tô đang rồ ga xông thẳng về phía mình.

Có thể nhận ra, người ngồi trên chiếc xe máy đang dẫn đầu tiến về đây chính là một vị đầu xe chân dài, Cao Đình.

Một tay cô ta cầm súng tiểu liên, một tay khác cầm lấy tay lái, cùng những chiếc xe mô tô khác xông thẳng về phía trước.

Những tiếng súng vang lên không ngừng lúc nãy là tiếng súng của bọn họ vừa đi vừa bắn những tiên điên bên đường.

“Đùng ! Đùng! Đùng…”

Tiếng súng vang lên không ngừng, liên tục làm tóe lên tia lửa ở những kiến trúc và những cỗ xe bỏ đi ở xung quanh.

Những tên điên đang tập kích mấy chiếc xe tại và đang bò lên trên mấy tòa nhà bên cạnh bị bọn họ tập trung hỏa lực đánh cho chạy tán loạn. Có những tên nản chí chui vào trong phòng tối, cũng có những tên bị bắn trúng đầu, ngã xuống đất không ngừng co giật.

Lục Tân phát hiện kỹ thuật bắn súng của người đầu xe hóa ra rất tốt, súng tiểu liên bắn quét qua có tỷ lệ chính xác rất cao.

Bọn họ đột nhiên lao đến như vậy dọa lùi không ít tên điên, đồng thời cứu được một số người trong xe.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh cầm súng lại đây tập hợp. . ."

Xe lao nhanh đến phía trước, đầu xe đạp chân xuống đất hãm tốc độ trượt nửa vòng, đuôi xe nhấc lên.

"Tút tút tút Bí bo. . ."

Cùng lúc đó, cô ta khua súng tiểu liên bắn liên thanh một loạt, một tên điên bị cô ta bắn thành cái sàng ngã nhào từ trên cột điện xuống. Sau đó một tay cô điều khiển xe máy, một tay cầm súng tiểu liên đã hết đạn đưa cho người ngồi phía sau, đồng thời nhận lại một bình xịt đã đổ đầy đạn.

“Đùng!”

Bình xịt hướng xuống phía tên điên dù chịu nhiều vết đạn nhưng vẫn còn đang co giật ở dưới đất, đập nát đầu của nó.

“Thủ… đầu xe, không có cách nào chạy ra, không lùi được xe…”

Lúc này Lão Chu đẩy cửa xe ra, nắm chặt súng lục trong tay, hô to.

"Đã là lúc nào rồi mà con mẹ nó còn muốn lấy xe hả?”

Mặc dù đầu xe là phụ nữ nhưng lúc này cô ta tức giận lên lại rất thô lỗ, so với đàn ông còn ngang ngược hơn rất nhiều. Cô ta tàn nhẫn mắng:

"Cứ sống sót ra ngoài trước đã rồi nói sau. Tên điên cũng đâu có lấy hàng của ông…”

"Tất cả mọi người tập trung lại, nắm chặt súng của các người, duy trì đội như lúc huấn luyện để giữ mạng!”

Bị đầu xe mắng một trận, Lão Chu chợt phản ứng lại, ông xấu hổ nhảy xuống xe.

Ông ta cùng mấy tài xe tụ lại thành một đám, mỗi người trong số họ đều cầm chặt súng trong tay.

Hoặc là súng tiểu liên, hoặc là súng ngắn, hoặc là bình xịt, thậm chí còn có người ôm một chiếc súng máy.

Những đội xe chạy trên vùng đất hoang dã này ít nhiều đều có vũ khí nóng của riêng mình, thậm chí một số đội xe quy mô lớn còn xây dựng kho vũ khí riêng ở ngoài thành phố Cao Tường. Việc làm đầu tiên khi ra khỏi thành phố của những đội xe cỡ lớn đó là đi đến kho vũ khí của mình ngoài ở ngoại ô để lấy hỏa lực.

Sau khi trong tay có súng, bọn họ cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, lưng dựa lưng đứng một chỗ, chỉ là quay mặt về các hướng khác nhau.

Nhìn sơ qua thì trình độ rất tốt.

Về tố chất có lẽ bọn họ kém xe với đội quân tuần tra thành phố, nhưng sau một phen hoảng loạn thì biểu hiện của bọn họ cũng không kém chút nào.

Điều quan trọng nhất khi vận chuyển hàng hóa lớn chính là những chiếc xe tải này, sau đó là hàng hóa trên xe.

Nếu không có chị Cao thô lỗ mắng bọn họ thì bọn họ thật đúng là không nỡ bỏ lại mấy chiếc xe này.

"Tất cả không được hoảng loạn, tay cầm súng phải vững, cứ coi chúng như một đám chó hoang là được…

"Quan sát kĩ từng hướng đi, từ từ xông ra ngoài…”

"Các người con mẹ nó đều là đàn ông, không được sợ. Một khi sợ thì người khác cũng sẽ gặp xui xẻo theo, xui xẻo…”

Đầu xe chửi rủa một lúc thì cũng quay đầu xe, vọt lên phía trước.

Toàn bộ đội xe bị rối loạn nên chị ta còn phải đi tổ chức những người khác.

“Người phụ nữ này, rất quyết đoán…”

Lục Tân đứng trong đám người, lẳng lặng quan sát cô ta, trong lòng âm thầm nhớ kỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận