Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1593: Người đàn ông đáng giá một tỷ (3)

"Đó là gì..."

Giờ khắc này, sức nóng dữ dội và ngọn lửa trong không khí đã đạt đến đỉnh điểm.

Nhưng đồng thời cũng không biết, giờ phút này trong lòng của bao nhiêu người lạnh đến cực điểm.

Những người quan sát ẩn nấp ở phía xa, những hình ảnh được chụp bởi máy bay không người lái trên bầu trời và các phương pháp dò xét đặc biệt của một số người có năng lực nào đó.

Khiến cho họ nhìn thấy hình ảnh của cảnh này cùng một lúc.

Một người đàn ông đứng dưới mặt trăng máu, những vệt sáng đỏ của ánh trăng phản chiếu những xúc tu bay vút lên bầu trời xung quanh hắn.

Từng xúc tu, từng sợi, người ta mơ hồ có thể nhìn thấy dưới mặt trăng máu thẫm.

Mỗi một xúc tu khổng lồ đều dài hàng trăm mét, đang vung vẩy và cuộn tròn trong không trung.

Dường như đủ để hái mặt trăng máu trên bầu trời xuống và biến khu vực này thành một địa ngục đỏ sẫm...

Đây chính là mục tiêu trị giá một tỷ sao?

"Hù, quả nhiên rất thoải mái..."

Dưới ánh mắt kinh hãi của vô số người, Lục Tân quay người lại trong bối cảnh ngọn lửa hừng hực trên đỉnh đầu, với vẻ mặt lãnh đạm và kiểu tóc gọn gàng.

Thừa lúc những người khác không chú ý, anh còn lặng lẽ thổi đầu ngón tay của mình.

... Phải thừa nhận rằng, sống trong biệt thự của Oa Oa, cùng cô xem phim có hơi nhiều.

Đây là lần đầu tiên anh được mặc sức sử dụng lực lượng của mình sau khi trở về từ địa điểm cũ của viện nghiên cứu, giống như một người có năng lượng vô tận trong cơ thể nhưng lại bị nhốt trong một căn phòng tối nhỏ không thể hoạt động trong cả tuần, khó khăn lắm mới có thể sử dụng lực lượng của mình một cách thỏa thích, khiến Lục Tân cảm nhận được một loại khoái cảm phóng đãng không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng cũng chính vì cảm giác này, Lục Tân lập tức đề cao cảnh giác, nhanh chóng khống chế lực lượng của mình.

Bộc lộ lực lượng thì vui sướng, nhưng cũng sẽ nguy hiểm.

Khi lực lượng tinh thần được giải phóng, bên tai và trong mắt Lục Tân đều xuất hiện những cái bóng vỡ vụn và không hoàn chỉnh, một số ngủ say dưới đáy Vực Sâu, một số có thân hình to lớn và hình ảnh những vật thể hình người đang mọc ra từ các xúc tu.

Một số phức tạp và dày đặc, liên tục cám dỗ và thuyết phục bản thân mê sảng và gặp ảo giác thính giác.

Ảnh hưởng lúc ban đầu...

Bản thân sẽ không chỉ cảm thấy ảnh hưởng của nó ngày càng sâu hơn đối với bản thân lúc đang tiêu hóa Ý thức duy nhất.

Thậm chí lúc cố gắng sử dụng hết năng lực của mình cũng sẽ cảm nhận được sự ảnh hưởng của nó.

Nếu vừa rồi bản thân đủ bình tĩnh, lẽ ra nên chọn cách cướp một chiếc trực thăng, dù sao nó cũng rất có giá trị.

Nhưng khi vừa ra tay, mong muốn phá hủy những chiếc trực thăng này để xem pháo hoa của bản thân lại lớn hơn mong muốn về giá trị của nó.

Đây là một tín hiệu nguy hiểm.

Đây lẽ nào chính là điều mà Viện trưởng Tiết Giáp của viện nghiên cứu Nguyệt Thực nhắc nhở bản thân phải chú ý lúc chia tay?

Viện nghiên cứu Nguyệt Thực hợp tác với mẹ, thực sự đã đánh gục lá bài tẩy lớn nhất của các nhà nghiên cứu thế hệ đầu tiên.

Nhưng kế hoạch này, ít nhiều cũng sinh ra ảnh hưởng đối với bản thân, hiện tại "ban đầu" có thể đạt tới tầng thứ nhất của Vực Sâu, ảnh hưởng đối với hiện thực cũng sẽ theo đó tăng lên, cho nên ảnh hưởng đối với bản thân cũng tăng lên một chút, kết quả coi như là... đả thương địch một ngàn, tổn hại hai trăm?

Quan trọng hơn, lúc này có lẽ khiến Lục Tân cảm thấy có chút kìm nén khi nhớ tới.

Đây là một sự ảnh hưởng không thể giải quyết, ít nhất là lúc này.

Là một người ô nhiễm ban đầu, mâu thuẫn và liên hệ giữa cơ thể bị ô nhiễm và nguồn ô nhiễm vốn là mối liên hệ lớn nhất.

Không bao giờ có thể loại bỏ.

Ài!

Lục Tân vẫy vẫy tay để trấn tĩnh lực lượng tinh thần của mình, đồng thời cô lập ảo ảnh và ảo giác thính giác.

Thật khó chịu, giống như một góa phụ cằn nhằn...

Rõ ràng đã chết, nhưng vẫn đang ở trong Vực Sâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình và không ngừng lẩm bẩm:

"Từ bỏ đi, thành thần đi, tiếp nhận đi..."

Một vị thần, sao hành sự như một thằng ở rể vậy...

Sau khi đối phó với sự hỗn loạn bất ngờ và ảnh hưởng ban đầu đối với bản thân, Lục Tân mới quay lại một lần nữa.

Hơi suy tư một lúc, anh đi về phía sát thủ thâm niên đang nằm trên mái nhà.

Ngoài ra ở bên kia, đám người Số Mười Bốn và Tiểu Thập Cửu ở chỗ lều vải cũng sửng sốt, cảnh tượng Lục Tân lần lượt giải quyết các cuộc tập kích vừa rồi đã đập vào mắt họ, không thể hình dung cảm giác chấn động chính mắt trông thấy từ những hình ảnh này mang đến đó, cho dù đây là thế giới dưới mặt trăng máu, có vô số sự kiện vặn vẹo và vô lý, ngay cả khi vừa rồi Lục Tân chỉ giải quyết những người bình thường.

Thông thường, việc thể hiện cảm giác lực lượng vốn cũng chỉ thực tế hơn khi giải quyết những người bình thường.

"Leng keng..."

Tiểu Thập Cửu nhìn bóng lưng của Lục Tân, miệng đều há hốc.

Một lúc sau, con dao ăn trên tay cô đột nhiên nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Sau đó, cô cúi đầu xuống, ngoan ngoãn rửa chân.

Dường như chỉ khi nhìn thấy bóng dáng của Đại quái vật, cô mới có thể thực sự cảm thấy an toàn.

"Có lẽ, anh ta thật sự có thể thành công?"

Số Mười Bốn cũng ngơ ngác đặt móng heo trong tay xuống, trên khuôn mặt mập mạp, lần đầu tiên hiện lên vẻ nghiêm nghị.

Thấy Lục Tân tạm thời chưa quay lại, cậu ta cũng lặng lẽ suy nghĩ và đưa ra quyết định.

Lẳng lặng đứng dậy, tản bộ đến chỗ xa lều vải, ở một nơi mà xác định không ai nghe thấy lúc mình nói chuyện, sau đó ngồi xổm xuống, đảo mắt nhìn quanh, nhặt lên một cục đá to và dài cỡ bàn tay, áp vào tai mình.

hít sâu một hơi, lén lút nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "A lô?"

"Chị Năm đó ư?"

"Em nghĩ, có lẽ, chúng ta có thể tin tưởng Số Chín..."

"Bây giờ anh ta có vẻ lợi hại hơn trước. Anh ta có thể dùng tay đánh trực thăng, chị tin được không?"

"Em không giỡn..."

"Thôi được, em thực sự béo đến sắp không sờ được rồi..."

"Nhưng mà, chị Năm, chị cảm thấy chúng ta thật sự có thể giúp được anh ta sao?"

"Điểm chính em muốn nói cũng chính là chỗ này, thật ra, hiện giờ anh ta không biết chúng ta có thể giúp được anh ta điều gì, cũng không biết tai họa ngầm bản thân anh ta sắp gặp phải, đối với anh ta mà nói, nói thế nào đây nhỉ, em cảm thấy, anh ta muốn tìm chúng ta, chỉ đơn thuần là..."

"Muốn bù đắp cho chúng ta thôi..."

"Giàu! Thật đấy, đặc biệt giàu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận