Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 585: Quái vật to (1)

Những người đứng gần đó, cho dù là Trần Tinh hay là Bích Hổ, hay là tiểu đội người có năng lực ở Thành Chính thì lúc này đều hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Bọn họ nhìn Lục Tân bước về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy bé gái cực kỳ nguy hiểm kia, trái tim cứ như vọt lên cổ họng.

Có một cảm giác khác thường không cách nào hình dung đột nhiên dâng lên trong lòng mọi người.

Hạ Trùng quay người lại, dùng ánh mắt hỏi Trần Tinh.

Còn nét mặt của Trần Tinh lúc này cũng không tốt hơn cô ấy bao nhiêu.

Đối với việc Lục Tân luôn miệng nói đi thăm người thân mà nói, ban đầu cô ta chỉ coi đó là một lý do mà thôi.

Bởi vì cô ta đã gần đoán được mục đích Lục Tân đến đây lần này, cũng qua thái độ im lặng của Lục Tân đã chứng minh anh dùng cách gì để đối xử với “người thân” này. Cho nên về bản chất, cô ta luôn xem chuyến đi này như là một nhiệm vụ.

Cô ta cũng nói đi thăm người thân linh tinh giống với anh chỉ vì muốn giải tỏa cảm xúc của Lục Tân, hòa hoãn tình thế nặng nề.

Nhưng cho đến tận lúc này, khi cô ta nhìn thấy Lục Tân ôm lấy bé gái kia, thì đột nhiên nhận ra.

Thế mà câu nói “đi thăm người thân” của Lục Tân lại không phải hoàn toàn nói dối…

Không chỉ những người xung quanh đang nhìn Lục Tân, mà em gái đứng sau lưng cũng đang nhìn Lục Tân.

Ban đầu cô rất lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Lục Tân ôm lấy bé gái đó, mắt của cô đã lập tức đỏ hoe.

Đây là lần đầu tiên nét mặt của cô không có sự tinh nghịch và vui vẻ, mà chỉ bình thường và cả đau thương.

Dưới chân Lục Tân, cái bóng đang chìm sâu vào bóng đêm, lúc này cũng im lặng, chỉ lẳng lặng quan sát Lục Tân.

Có điều, không ai biết cái bóng đang nghĩ điều gì.

Ở trong góc, có một con chó nhỏ không da chui ra ra, nhanh nhẹn chạy đến gần Lục Tân.

“Con...”

Bé gái bị Lục Tân ôm chặt đã cắm con dao ăn lên vách tường xi măng, nhưng vì cái ôm bất ngờ của Lục Tân làm cô ta hơi ngẩn người, rồi quên rút con dao ra.

Trên khuôn mặt nhỏ bé của cô ta ngập tràn ngạc nhiên vả vẻ khó hiểu, thậm chí dù thù hận sâu trong lòng cô ta chưa tiêu tan hết, nhưng cô ta không giãy giụa theo bản năng, dường như muốn ở thật lâu trong cái ôm này.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên cô ta từ từ há to cái miệng.

Bởi vì đã lâu không nói chuyện, nên cô ta phát âm rất khó khăn và khó nghe, hơn nữa rất tốn sức.

“Con… Con quái vật… To!”

Cô ta kề sát đầu mình vào tai Lục Tân, chầm chậm, gắng sức nói ra ba chữ này.

Lục Tân dùng sức ôm cô ta, cơ thể hơi run lên nhè nhẹ.

Gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, nhưng ấn tượng mà anh mạng lại cho đứa bé nhỏ nhất lại là thế này.

Cô ta cho rằng anh là một con quái vật to sao?

Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy cả thế giới trở nên trống rỗng.

Nếu tất cả đau đớn trên thế giới này đều xuất phát từ da thịt, vậy thì tốt quá.

Anh sẽ không cần phải suy nghĩ nhiều.

Lục Tân cảm thấy trái tim giống như có một bàn tay to vô hình bóp thật chặt, giống như có thứ gì đó mãi mãi mất đi một phần, bản thân anh đã quên lãng chuyện này, nhưng mà đột nhiên nó lại xuất hiện trong đầu anh, lại còn rõ ràng như vậy đó.

Phần mất đi không những không được thời gian chữa lành, ngược lại càng thêm trống rỗng.

Anh phát ra tiếng gầm rú giống như dã thú, muốn dùng sức đấm mạnh vào đầu mình, thậm chí còn có một cảm giác muốn moi trái tim của mình ra, kiểm tra xem có phải trái tim đã mất đi một phần thật hay không, nhưng anh lại biết rõ có làm vậy cũng vô dụng.

Ngay khi cảm giác đau đớn đánh mạnh vào anh một cách rõ ràng, điều anh có thể làm duy nhất đó là yên lặng chịu đựng, chờ nó qua đi.

Mọi người xung quanh đã không nhịn được mà bắt đầu lùi về phía sau.

Bọn họ cảm nhận được một cảm xúc mạnh mẽ và nặng nề tỏa ra trên người Lục Tân, cứ như có thể bao phủ rất nhiều người.

“Gâu...”

Con chó nhỏ không da to gan, đột nhiên nhào lên cắn vào ống chân Lục Tân.

Hơn nữa còn nhắm mắt lại, quyết tâm không nhả ra, sống chết tại số ai muốn làm gì nó thì làm.

“Anh ơi, cô ta đã đi rồi...”

Sau khi cảm giác mãnh liệt trên người Lục Tân tan biến hơn một nửa, em gái mới cẩn thận đi lên.

Cô nắm hờ góc áo Lục Tân, nhìn vào mặt anh.

Qua một lúc lâu, Lục Tân mới khẽ thở phào.

Anh cúi đầu xuống, đã nhìn thấy bé gái trong lòng anh không còn nữa.

Bây giờ thứ anh đang ôm là một thứ giống như tinh thể do máu thịt đọng lại.

Thứ này giống như những thứ họ nhìn thấy trong cái sân kia, có thể nhờ vào sức mạnh của Rubik để biến thành dáng vẻ giống Bích Hổ.

Thập Cửu đã chạy trốn.

Chỉ là khi anh đối mặt với cô ta, chỉ là một thứ đồ giống như là rối gỗ.

Cô ta vẫn sợ anh như thế.

Dù sao ở trong mắt cô ta, anh là một con “Quái vật lớn”.

“Không trách con bé.”

Qua một lúc lâu, Lục Tân mới từ từ thở phào, sau đó đứng lên, nhấc chân đá bay con chó nhỏ không da ra xa mấy mét, cảm xúc của anh dường như đã trở nên hòa hoãn lại, quay đầu nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của em gái, anh thì thầm: “Con bé rất sợ.”

Em gái ra sức gật đầu, nhỏ nhẹ đáp lời anh: “Cậu ấy luôn là người nhát gan nhất.”

Lục Tân gật đầu, nhìn về phía phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận