Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 450: Mục đích đáng sợ (1)

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lục Tân chui vào lều của lão Chu và Tiểu Chu theo lời của họ.

Nhờ chút ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài, anh nhìn thấy vẻ mặt của hai chú cháu đầy vẻ cảnh giác và sợ hãi.

Cơ thể của Tiểu Chu giờ phút này thậm chí còn đang hơi run rẩy.

Phản ứng bất thường này cũng khiến Lục Tân đề cao cảnh giác, anh kéo chiếc túi đến trước mặt, sẵn sàng rút súng bất cứ lúc nào.

"Suỵt..."

Lão Chu ra hiệu cho Lục Tân, sau đó hạ giọng nói: "Anh sẽ biết ngay thôi."

Nghe vậy, Lục Tân chỉ đành kìm lòng lại và yên lặng chờ đợi.

Lắng tai nghe lúc này bên ngoài lều đã không còn một tiếng động, tất cả những tiếng nói chuyện phiếm, tíu tít, ca hát vừa rồi đều đột nhiên biến mất, ngay cả tiếng ngáy cũng như bị ai đó véo vào mũi vậy .. .

Cả thế giới yên lặng một cách đáng ngạc nhiên.

"Cộp cộp cộp"

Một lúc sau, mới nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Nếu không bởi xung quanh quá mức yên tĩnh, tiếng bước chân này thậm chí khó có thể nhận biết được.

Dưới ánh mắt căng thẳng của hai chú cháu nhà họ Chu, Lục Tân dựa vào khe hở của lều, vừa nhìn ra đã thấy vị trí của sảnh phục vụ phía xa, trong tầm mắt anh hiện ra một đôi chân dài, gầy mặc quần jean, đeo một đôi bốt da, đó chính là đầu xe mà anh vừa gặp ban nãy, lúc này, cô ta đang bước ra khỏi sảnh phục vụ, trên tay cầm chiếc gậy trúc, thong thả tản bộ trong không gian trống không này ...

Có thể thấy dường như khi cô ta bước đến từng cái lều, trong lều đều có chút run rẩy.

Cô ta như có đều suy nghĩ, dừng lại trước từng căn lều một lúc rồi lắc đầu, chậm rãi bước đi.

"Cô ấy đang làm gì vậy?"

Nhìn cảnh này, Lục Tân khó hiểu thấp giọng hỏi.

"Đây ... đây là lại bắt đầu phát bệnh rồi đấy..."

Lão Chu trong giọng nói có chút run rẩy, thấp giọng nói: "Mỗi đêm đều làm như vậy, hơn nữa càng ngày càng thường xuyên..."

"Hửm?"

Lục Tân bắt đầu trở nên cảnh giác, nói bằng một ngôn ngữ rất chuyên nghiệp "Các triệu chứng bệnh cụ thể là gì?"

Lão Chu thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng thấp giọng nói: “Anh Lục, không phải tôi đang nói xấu sau lưng đầu xe, rất mong anh có thể giúp cô ấy. .. Đầu xe của chúng tôi, mặc dù cô ấy là phụ nữ, nhưng cô ấy là một người vô cùng tốt. Lúc đầu, chính người đàn ông của cô ấy là người dẫn đầu đoàn xe, nhưng sau đó anh ấy đã chết trong một vụ tai nạn, và cô ấy đã bắt đầu đảm đương chuyện này. "

"Thủ lĩnh của chúng tôi vừa xinh đẹp lại trẻ trung, trước đây có biết bao nhiêu kẻ thèm muốn, nhưng cô ấy đã dẹp sạch bằng vũ lực hết. Tất cả chúng tôi đều biết rằng cô ấy chỉ nhớ nhung người cũ, vốn không có tâm tư tìm kiếm ai khác, nhưng một người như vậy, lại ... "

Nói đến đây, giọng ông ta hơi run run: “Sau chuyến giao hàng lần trước, đã… thay đổi rồi.”

"Cô ấy bình thường vẫn luôn như trước, trung thực với mọi người và làm mọi việc công bằng, nhưng cứ đến tối là lại... là lại… tìm khắp trong cả đoàn xe, tìm người ngủ… ngủ với cô ấy, cả đoàn bây giờ ai cũng đều bị cô ấy hại qua một lượt rồi ... "

"Cái quái gì cơ?"

Lục Tân nghe xong shock luôn, cua phát này hơi gắt nha.

"Là thật đấy……"

Tiểu Chu ở một bên gật mạnh đầu, đôi mắt rớm lệ, còn ra vẻ đồng tình nói với Lục Tân:

"Anh Tiểu Lục, tôi nghĩ anh phải cẩn thận hơn. Ánh mắt của đầu xe nhìn anh vừa rồi đã không đúng lắm rồi..."

"Thực sự là rất đau đầu..."

Lão Chu thấp giọng thở dài: "Chúng tôi không hiểu nổi, một người trước đây như vậy sao lại đột nhiên biến thành giống như một con sói cái, anh không biết thôi, sau khi cô ấy dẫn bọn tôi vào, dáng vẻ điên cuồng đó, tôi... tôi... tôi đã thấy đủ mọi chiêu trò trong đời rồi, nhưng cô ấy ... thật sự quá mức đáng sợ. Sau khi bị cô ấy giày vò cho một đêm, mấy ngày liền không bò dậy nổi luôn đó... "

"Mọi người đều chạy xe trong vùng hoang dã vốn đã mệt mỏi rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc tổn thọ mất thôi ..."

Lục Tân nghe vậy có chút bối rối, thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

Lúc đầu anh ấy nghĩ, chỉ thế thôi á?

Nhưng sau khi thay đổi suy nghĩ, trong lòng anh lại dấy lên cảnh giác.

Một người đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy, quả thực rất đáng ngờ.

Một điểm nữa là anh cũng đã từng chứng kiến tình trạng ô nhiễm tương tự một lần rồi, sự việc được tạo ra cuối cùng vẫn rất nghiêm trọng.

Chẳng lẽ lần này cũng gặp phải loại ô nhiễm như thế?

Nhưng mà, điều này có liên quan gì đến cách nói đổi đầu đổi cơ thể?

"Cộp cộp cộp..."

Lục Tân còn chưa kịp hỏi tiếp, đã nghe thấy tiếng giày cộp cộp trên mặt đất càng ngày càng rõ ràng.

Cuối cùng, từng bước đi về phía cái lều mà đám lão Chu đã dựng ở rìa ngoài cùng.

"Soạt"

Nghe thấy tiếng giày đạp trên mặt đất càng ngày càng gần, sắc mặt của lão Chu và Chu Tiểu Mao đều trở nên tái đi, họ đều nuốt nước miếng một cái.

Cuối cùng, bước chân chậm rãi đến phía trước lều của họ rồi dừng lại.

"Cộc cộc"

Đó là tiếng gậy trúc gõ vào lều, ngay sau đó là tiếng đầu xe vang lên bên ngoài: "Ngủ chưa vậy ta?"

Giọng của cô ấy lúc đầu có vẻ hơi khàn, nhưng lúc này, cô ấy cất giọng cao lên, bắt chước vẻ nũng nịu.

Nghe kỳ quái một cách khó nói.

Sắc mặt Lão Chu tái nhợt, liếc mắt nhìn Tiểu Chu.

Tiểu Chu lập tức cố nén để phát ra tiếng ngáy trong cổ họng.

"Ha ha......"

Đầu xe bên ngoài cười lạnh một tiếng, đột nhiên kéo mạnh lều lên, mắng: "Má nó đừng có mà giả bộ ngủ, nhanh lên, nộp cái tên thư sinh hôm nay các anh dẫn về đây cho tôi…nếu không được thì cả hai người và anh ta cùng qua luôn…."

"À cái này..."

Lão Chu và Tiểu Chu đồng thời rùng mình.

Lão Chu áy náy liếc nhìn Lục Tân, nói ra bên ngoài lều: "Đầu xe, người ta là ân nhân của bọn tôi, hay là..."

Lục Tân đã phát giác ra có điều gì đó không ổn, tay anh đã cho vào túi.

Đầu xe bên ngoài bất động thanh sắc, cười lạnh hai tiếng: "Ông nói xem?"

Lão Chu nhất thời không nói được nữa, ông liếc Lục Tân, trên mặt lộ ra vẻ kìm nén, thở một hơi dài rồi nói:

"Quên đi, cứ để tôi hy sinh vậy..."

Đang định mở rèm đi ra ngoài, Tiểu Chu ở bên cạnh đã túm lấy ông, hơi cắn răng nói: "Chú, nếu không được cứ thì cháu đi."

"Dù gì thì... cháu vẫn còn trẻ..."

"Không cần đâu."

Lão Chu chậm rãi đẩy tay cậu ta ra, bi thương thở dài: "Chính vì cháu còn trẻ, nên cháu không biết tự bảo vệ mình đấy..."

Trên mặt Tiểu Chu đầy vẻ cảm kích cùng thương cảm, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào: "Chú ơi, chú nhất định phải bảo trọng nhé."

"Thím và hai em họ vẫn còn chờ chú trở về đó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận