Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 860: Bảo mật cấp cao nhất (2)

Tiếng bíp bíp.

Máy bay trực thăng hạ cánh trên nóc tòa hành chính Bộ phận thông quan đặc biệt ở thành phố chính Thanh Cảng, Lục Tân mang một chiếc túi màu đen đi ra và đi men theo mép tòa nhà; Hàn Băng mặc bộ vest nghề nghiệp màu xám vừa phải, trông đoan trang và thẳng thắn, cười đứng cạnh tòa nhà chờ anh.

"Ơ?"

Lục Tân không ngờ rằng Hàn Băng sẽ đến đón mình, anh lập tức lấy lại tinh thần mà khi nãy trên trực thăng còn ngủ gà ngủ gật.

"Không ngờ nhanh như vậy lại gặp nhau rồi..."

Anh vội vàng cúi người bước ra khỏi tầm cánh quạt, từ xa đưa tay ra.

Nụ cười so với những lần gặp trước đây chẳng chút thay đổi, trông vẫn rất nhiệt tình và hơi khách sáo.

"Đồng chí ngại tần suất tôi và anh gặp mặt quá thường xuyên sao?"

Hàn Băng cũng cười như mọi khi, đi tới bắt tay Lục Tân, còn cười trên ghẹo.

"Sao có thể chứ?"

Lục Tân nắm lấy bàn tay nhỏ bé có hơi lạnh lẽo của cô, cười có chút ngượng ngùng.

"Đi thôi, đồng chí."

Hàn Băng mỉm cười, ra hiệu muốn đón lấy túi từ trong tay Lục Tân, nói: "Nửa tiếng sau cuộc họp sẽ bắt đầu."

"Không cần không cần, không nặng."

Lục Tân vội vàng xua tay, cười nói: "Không ngờ cô cũng tới. Cuộc họp lần này rất quan trọng sao?"

"Theo tôi được biết là vậy."

Hàn Băng cũng không có cưỡng ép lấy túi xách của Lục Tân, đi sóng vai cùng anh bước xuống lầu, cười nói: "Tuy nhiên, cũng chính vì lần này ở mức độ bảo mật cao nhất, bên trong có không ít người quen của chúng ta tham dự, nhưng bởi vì quyền hạn của mọi người không giống nhau và mức độ hiểu biết về chuyện lần này cũng khác, cho nên nguyên tắc đầu tiên của cuộc họp lần này là không được phép thảo luận riêng về nội dung cuộc họp."

"Ồ ồ."

Lục Tân liên tục đồng ý và nói: "Quyền hạn của các cô cao hơn chúng tôi mà..."

Hàn Băng liếc nhìn anh, nói: "Không có đâu, phải là quyền hạn của anh đơn binh cao hơn chúng tôi."

"Hả?"

Lục Tân không khỏi bối rối, quyền hạn của mình cao thế nào cũng không biết...

Hàn Băng đưa Lục Tân đến một phòng khách trên tầng ba trước, ở đây đã có mười mấy người đang ngồi.

Bích Hổ vắt chéo hai chân trên bàn, lật giở một cuốn tạp chí với vẻ thích thú.

Tửu Quỷ cầm bình giữ nhiệt trong hai tay, bên cạnh có đặt một chiếc vali bạc.

Cũng có Hùng Hài Tử đang chơi game trên máy tính với vẻ mặt nghiêm túc và Thần Bà đang trang điểm trước gương.

Ngoài ra còn có Khán Môn Cẩu cao lớn ôm chặt kiện hàng và ngồi đó như một ngọn đồi.

Một người đàn ông béo lùn với khuôn mặt xăm trổ.

Dường như mỗi lần họp đều sẽ xuất hiện thêm vài gương mặt mới.

Lục Tân bước vào phòng khách, trong chốc lát không ánh mắt người nào không nhìn anh.

Lục Tân gật đầu với mọi người: "Chào buổi sáng mọi người."

Tất cả mọi người, bao gồm Thần Bà đang chăm chú trang điểm và Hùng Hài Tử đang nghiêm túc chơi game, đều gật đầu chào hỏi anh.

Chỉ có Bích Hổ đặt tạp chí xuống với tiếng "sột soạt", đứng ngay ngắn và lớn tiếng nói:

"Chào đội trưởng."

Lục Tân lập tức oán giận liếc nhìn gã, rất muốn nói với người khác rằng mình không quen biết gã.

Sau khi ngồi xuống, Lục Tân cũng có chút kỳ quái.

Lần này, Thanh Cảng dường như đã triệu tập tất cả những người có năng lực có thực lực tương đối mạnh đến.

Đây là lại sắp có chuyện lớn gì xảy ra sao?

Thanh Cảng cũng không đến mức tệ hại như vậy chứ, chuyện của Thị trấn Vui Vẻ đến giờ vẫn chưa hoàn toàn yên ổn.

Trong lòng thực ra cũng rất tò mò đối với cuộc họp lần này, nhưng lại không tiện chủ động thảo luận với người khác.

Xét cho cùng, bản thân là người có quyền cao nhất...

"Này, đội trưởng..."

Lục Tân vốn dĩ chỉ muốn yên lặng ngồi ở đây chờ đợi cuộc họp, đã bị Bích Hổ làm phiền.

Gã này vừa nhìn thấy mình bước vào, thì dường như không còn hứng thú với tờ tạp chí nữa, tiến lại gần mình với vẻ mặt đầy thiện chí, nhưng dễ kích động ham muốn bạo lực của người khác, nói với giọng điệu cực thấp nhưng vừa đủ để mọi người nghe thấy:

"Lần này họp chuyện gì vậy?"

Lục Tân liếc nhìn gã, thấp giọng nhắc nhở: "Không được phép thảo luận riêng tư."

Bích Hổ không từ bỏ, nói: "Đều là người mình, tiết lộ một chút đi mà..."

Vừa nghe thấy lời này, đám người Thần Bà, Hùng Hài Tử, Tửu Quỷ và Khán Môn Cẩu đều vô thức ngẩng đầu nhìn lên.

Lục Tân có chút lúng túng: "Tôi cũng có biết đâu..."

Ánh mắt Bích Hổ lập tức nheo lại: "Đội trưởng, cậu như vậy là không trung thực rồi?"

Tửu Quỷ ở một bên cũng cười nói: "Đơn Binh à, tiết lộ một chút cũng không Sao đâu, bà cô tôi cũng vì cuộc họp lần này, cả kỳ thi cấp ba cũng bỏ lỡ. Kết quả, đến bây giờ cả chút tài liệu cuộc họp cũng không phát trước.…”

"Đúng vậy…"

Một giọng nói trong trẻo cất lên, chính là Hùng Hài Tử ngồi trước máy tính: "Tôi cũng bỏ lỡ kỳ thi."

Trong lời cậu ta nói dường như có vẻ mất mác, nhưng trên mặt lại là dáng tươi cười không giấu được.

"Tôi thực sự không biết mà..."

Lục Tân bày ra vẻ mặt vô tội, cố gắng biện bạch.

"Được rồi được rồi…"

Mọi người đều hiểu rõ gật đầu với anh, từ từ quay trở lại việc riêng của từng người.

Lục Tân có cảm giác oan ức...

Rõ ràng là bản thân cũng không biết gì, tại sao tất cả đều làm ra vẻ không tin, vấn đề nằm ở đâu?

Suy tư một lúc, anh nghiêm mặt nhìn về phía Bích Hổ.

Bắt gặp ánh mắt anh, Bích Hổ vỗ vỗ vào ngực mình, làm ra vẻ chân thành và hết lòng “Đội trưởng tôi tin cậu”.

"Cuộc họp sắp bắt đầu rồi."

Cũng may không lâu sau, Hàn Băng đi tới gõ cửa và nhẹ giọng nói.

Mọi người trong phòng họp lập tức đứng lên, nhưng Hàn Băng lại vội vàng cười nói: "Không cần, chỉ đồng chí Lục qua đó trước được rồi."

Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía Lục Tân.

"Họp xong cuộc họp này, có lẽ tôi mới có thể biết được..."

Lục Tân đi tới cửa, sau đó lại xoay người nói một câu với người trong phòng họp.

Bích Hổ tỏ vẻ hiểu và nói với người hai bên trái phải: "Bất kể mọi người có tin hay không, tôi chắc chắn tin vào đội trưởng của chúng ta."

"Ặc..."

Lục Tân thở dài thườn thượt và bước ra khỏi phòng khách với vẻ bực bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận