Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 447: Chỉ có đầu là của mình (1)

"Trên thế giới này thực sự có chuyện đổi đầu sao?"

Là một chuyên viên phụ trách công tác dọn dẹp ô nhiễm đặc biệt, Lục Tân sẽ không bỏ qua bất kỳ nguồn ô nhiễm nào đáng ngờ.

Vì vậy, anh nhanh chóng khởi động xe chạy theo sau chiếc xe tải.

Một trước một sau, họ đi dọc theo con đường nhỏ đã bị cỏ dại vùi lấp trong đồng vắng, thi thẳng đến tuyến đường chính.

Có thể thấy, những con đường mòn giữa các thôn này đan xen chằng chịt, cộng với cỏ dại dày đặc nên rất khó phân biệt rõ ràng.

Ngay cả bình thường, nếu không chú ý cũng sẽ đi nhầm đường.

Nguồn ô nhiễm đó chắc chỉ gây ra một số ảnh hưởng nhẹ đến những người xung quanh, làm sai lệch năng lực phân biệt của họ.

Chỉ cần lơ mơ một chút ở mỗi ngã rẽ, khu vực này sẽ trở thành mê cung không thể thoát ra.

"Bọn họ ở trong đoàn xe, chuyện đổi đầu này là thật sao?"

"Nếu là ô nhiễm nghiêm trọng, đoàn xe lúc này chắc đã bị xóa sổ rồi ..."

"Nếu là ô nhiễm đơn giản, người bình thường khó có thể phát hiện ra mới đúng..."

Lục Tân vừa lái xe vừa nghĩ thầm.

Vừa rồi anh đã nghe chú Chu này giải thích ngắn gọn tình hình cụ thể.

Họ là một đoàn xe đến từ thành phố Hồng Lĩnh, chuyên vận chuyển hàng hóa giữa các thành phố kín cổng cao tường khác nhau trong vùng đất hoang vu.

Hai người họ là tài xế lớn tuổi trong đội, người đàn ông trung niên tên là Chu Đại Xương, và người thanh niên trẻ tuổi là cháu trai của ông ta, Chu Tiểu Mao.

Lão Chu đã chạy cùng đoàn được bảy tám năm, còn Tiểu Chu cũng đã chạy được hơn một năm.

Đối với đoàn xe thương vụ như họ, nhận việc thuê và vận chuyển hàng hóa là công việc chính, nhưng đôi khi họ cũng kiếm thêm được một số thu nhập thêm, như là hai chú cháu họ chỉ định tranh thủ chạy xe tải đi tìm kiếm ở các thôn xóm xung quanh trong lúc cả đoàn xe đang nghỉ.

Những ngôi làng bị bỏ hoang này trông không dễ thấy, nhưng họ luôn có thể tìm thấy một số thứ có giá trị.

Đương nhiên, lần này là bọn họ xui xẻo, bọn họ đã tìm kiếm xong rồi, nhưng khi trở về lại gặp phải “ma đưa”.

Đối với những chuyện họ nói về ô nhiễm, chú Chu này lại không giới thiệu chi tiết.

Chỉ nói nó có liên quan đến đầu xe của bọn họ.

Đầu xe thực chất là một chức danh, tương đương với người phụ trách đoàn xe.

Nhìn dáng vẻ lắp ba lắp bắp của bọn họ, như thể trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không biết nên nói như thế nào cho rõ ràng.

Cuối cùng chỉ nói, để Lục Tân đi theo về gặp đầu xe, rồi sẽ hiểu.

Lục Tân không ngại, dù sao thì lang thang cả một đêm, giờ anh cần bổ sung cả xăng và nước.



Vầng trăng máu lơ lửng trên cao, đèn xe lẫn lộn, chẳng mấy chốc mà xe tải và xe gắn máy đã rời khỏi vùng đất hoang vu này mà ra đến đường cái, Lục Tân và hai chú cháu đều thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lái xe về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy ánh đèn mờ ảo.

Nơi đó nằm trong một khu dịch vụ bỏ hoang, nhìn từ xa đã có thể thấy một hàng xe tải cao ngất ngưởng xếp thành hai hàng.

Trong môi trường tối tăm, nó giống như một con thú khổng lồ đang phủ phục ở đó.

"Thiên Vương Cái Địa Hổ..."

- Giải thích "Thiên vương cái địa hổ là Ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Thổ phỉ hỏi "Thiên vương cái địa hổ", Dương Tử Vinh đáp "Bảo tháp trấn hà yêu". Thiên vương cái địa hổ có nghĩa là: Nhà ngươi thật to gan, dám chọc đến ông đây. Hết giải thích.

Cách khu dịch vụ còn có vài trăm mét, trong đám cỏ đen nghìn nghịt ở một bên đường, đột nhiên vang lên một tiếng kêu lớn.

Tiếng cực vang, là âm thanh được tạo ra qua loa phóng thanh.

"Kít..."

Lão Chu đang lái xe cũng phải giật mình, ông ta vội vàng dừng xe lại rồi ngó đầu ra ngoài hét lớn: "Lên núi đánh chuột!"

Lục Tân ngồi đằng sau nghe xong ngơ ngác: "Cái quái gì vậy?"

"Là Lão Chu à?"

Tiếng kêu biến mất, hai người từ hai bên đường nhảy ra.

Cả hai người đều cầm súng trong tay, một là khẩu súng trường đã cưa ngắn bớt, người kia còn kinh hơn, không ngờ lại là súng tiểu liên đen bóng.

Tất cả đều cầm những chiếc đèn pin sáng chói trên tay, đứng ở hai bên, khua lên trời.

"Ôi tổ sư..."

Chú Chu thò đầu khỏi buồng lái mắng: "Giở điên giở dại cái gì đấy, sao lại cầm đèn pin khua loạn xạ vào người ta thế?"

"Quả nhiên là cái lão già nhà ông."

Người đàn ông cầm súng tiểu liên thu lại đèn pin trong tay, cười lạnh nói: "Ông xúi quẩy rồi, tôi nói ông mà, tôi đã nói đến làng gần đó tìm kiếm một lát rồi quay lại ngay đi, thế mà ông đi cả buổi trời, đầu xe giờ đang nổi cơn tam bành đấy, làm lỡ dở hành trình, xem ra ông sắp toi rồi."

Anh ta đang nói thì người còn lại đã nhìn thấy Lục Tân đang đi theo phía sau, anh ta lập tức cầm súng và hét lên: "Kia là ai?"

"Bình tĩnh, là một người bạn đến từ Thanh Cảng."

Chú Chu vội la lên nói: "Mẹ kiếp, các anh đều không biết vừa rồi hai ông đây đã gặp phải chuyện gì đâu, bị ma đưa đấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận