Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1563: Bữa cơm tối một mình (2)

Xung quanh bỗng chợt yên tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên, làn gió lạnh lẽo chợt cuốn bay về phía góc tối hành lang.

“Ba ba ba ba…”

Một chuỗi liên tiếp những tiếng sập cửa vang lên, tất cả các cánh cửa nhà trong nháy mắt cùng lúc mở tung ra, sau đó lại nặng nề đóng lại.

Ngay cả những thay đổi trên cơ thể của Lục Tân cũng đã biến mất.

Anh dựa ở trên vách tường, nghỉ ngơi một lát, sau đó mới tiếp tục đi lên tầng 4.

Đi tới chỗ cửa phòng bốn lẻ một, Lục Tân đứng ở trong góc tối, tìm chìa khóa một hồi lâu, sau đó mới mở cửa đi vào trong.

Trong nhà vô cùng yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào.

Lục Tân mở đèn điện trong phòng lên, có ánh sáng mờ tối xuất hiện, lấp đầy căn nhà này, thế nhưng, trên chiếc ghế sa lông cũ nát, phòng bếp khép chặt cửa, cùng với vị trí cửa sổ được kéo rèm một nửa, vị trí chiếc bàn đặt điện thoại cạnh cửa sổ, tất cả đều trống rỗng.

Không còn cô bé ngồi trên sa lông xem ti vi, cũng không có người phụ nữ dựa vào tường gọi điện thoại, càng không có bóng dáng trong phòng bếp.

Lục Tân lẳng lặng đi vào bên trong đặt túi ở trên ghế sa lông , trong nhà chí có tiếng giày anh ma sát với sàn nhà cũ kỹ vang lên.

Anh chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lông , sau lưng cũng không dựa vào lưng ghế sa lông .

Anh bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.

Trước kia, lúc mới xử lý xong chuyện ở thị trấn nhỏ Khai Tâm, nhà anh đã từng có lần trống không như thế này.

Thế nhưng lần kia, chẳng qua chỉ là một trò đùa nhỏ của gia đình dùng để đón chào anh trở về mà thôi.

Nhưng còn bây giờ, cha anh đang ở bên ngoài tìm lại thứ thuộc về ông ấy, em gái cũng chưa về.

Trong cái nhà này, thực sự chỉ có một mình anh mà thôi.

Có lẽ cũng là bởi vì nguyên nhân từng có kinh nghiệm một lần trải qua chuyện này rồi, Lục Tân phát hiện, bản thân anh cũng không quá ưu tư chập chờn mãnh liệt như trước nữa.

Lần trước lúc trở về nhà mình phát hiện không có một ai, anh sẽ cảm thấy khủng hoảng, sợ hãi.

Thế nhưng lần này, có lẽ cũng một phần là bởi vì đã sớm biết kết quả này, đã sớm chấp nhận thực tế rồi, ngược lại anh bình tĩnh hơn rất nhiều.

Không thì có thể làm gì chứ?

Không chấp nhận thì cũng chỉ đành bất lực mà thôi, sẽ chẳng có thứ gì bởi vì sự không cam lòng của bản thân anh mà thay đổi.

Làm gì có một ai mà chưa từng phải trải qua cảm giác trở về nhà, trong nhà lại chỉ có một mình, phải tự chấp nhận mọi thứ chứ?

Lục Tân thậm chí còn không để lộ ra một chút buồn bã ưu tư quá đáng nào, anh cũng chỉ lặng lẽ giấu đi cảm giác cô độc thâm trầm bên trong lòng mình đi. Yên lặng ngồi ở trên ghế sa lông , ngay cả thuốc lá cũng không muốn bỏ ra.

Cứ ngồi ở đó, cho đến khi sắc trời vốn đã không còn sớm bên ngoài cửa sổ tối đen hoàn toàn, ngọn đèn đường cuối cùng bên ngoài đường lớn cũng đã sáng lên. Anh mới thoáng xê dịch thân thể một chút, từ từ thở dài.

Thì ra, thời điểm ở nhà một mình, bụng cũng sẽ đói.

Lục Tân lại trì hoãn thêm hồi lâu, sau đó anh mới từ từ đứng dậy, đi vào trong nhà bếp, tìm được một bó mì sợi ở trong tủ lạnh.

Sau đó anh đi vào trong nhà bếp, rửa qua nồi, mở bếp ga lên, lẳng lặng dựa vào tường, chờ cho nước sôi.

Một bát mì trắng luộc, nửa túi cải muối được tìm thấy trong góc tủ lạnh đã là một bữa ăn.

Lục Tân yên lặng trông chừng nồi mì đang nấu, khi mì sắp sôi, anh như chợt nghĩ đến điều gì đó mà bỏ thêm vào một quả trứng.

Khi anh trở lại bàn ăn với tô mì trên tay, cả căn nhà vẫn vô cùng yên lặng.

Lục Tân chỉ lấy một đôi đũa, lại rót thêm một ly nước đặt ở bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống.

Hơi nước bốc lên từ bát mì nóng hổi, Lục Tân dùng đũa gắp một gắp mì lên.

Sau khi suy nghĩ một chút, anh lại buông xuống, chỉ gắp mấy sợi từ từ nhai ở trong miệng.

Mì sợi nấu nước sôi, không có mùi vị, cho dù đã ăn kèm một cây rau cải muối ướt rồi nhưng vẫn không hề có mùi vị gì, Lục Tân chậm rãi bỏ vào miệng.

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt anh quét qua những chiếc ghế trống không xung quanh bàn ăn, bất thình lình, tầm mắt anh trở nên mơ hồ.

Một cảm giác cô độc mãnh liệt chợt tràn vào trong lòng anh, nước mắt anh không thể giải thích mà rơi xuống.

Căn nhà này thực sự rất trống rỗng.

Cho dù là em gái và cha anh vẫn còn có thể trở lại, thế nhưng cũng không còn hoàn chỉnh nữa rồi…

“Gâu…”

Ngay lúc sự cô đơn chợt bủa vây lấy anh một cách mãnh liệt nhất, dưới gầm bàn bỗng chợt vang lên một tiếng kêu lớn dè dặt.

Lục Tân ngẩn người ra, anh nhanh chóng lau mắt mình một cái, sau đó cúi đầu xuống gầm bàn nhìn thử.

Một con chó không lông co rúc ở dưới gầm bàn đang thận trọng thò đầu ra, đụng phải ánh mắt đen nhánh của Lục Tân.

Không ngờ nó lại dám đi ra.

Lục Tân ngẩn người, quay đầu lại nhìn thử thì phát hiện trong nhà dường như đã nhiều thêm rất nhiều thứ.

Một quả bóng màu đỏ, đeo mặt nạ, nhẹ nhàng đung đưa ở trong nhà.

Có một chiếc đồng hồ cát chảy giống như một nhiếp ảnh gia vậy, nó chậm rãi di chuyển, đi tới trước ti vi, chiếu hình ảnh lên.

Có mấy luồng sức mạnh tinh thần núp ở trong góc tường, run rẩy lẩy bẩy đánh giá ngôi nhà mới.

Cảm giác cô độc ở sâu tận đáy lòng Lục Tân dường như đã bị tách ra.

Anh cố gắng lộ ra một nụ cười mỉm, dùng đũa gắp lấy miếng lòng trắng trứng, ném cho con cún nhỏ không da dưới chân.

Trong lòng anh vẫn còn chút trống rỗng, thế nhưng nhà anh đã rất náo nhiệt rồi, còn gì để mà yêu cầu đòi hỏi chứ?

Anh hít vào một hơi thật sâu, lại lần nữa cầm đũa lên, chuẩn bị thưởng thức bữa tối của mình.

Thế nhưng cũng đúng lúc này, anh chợt nghe thấy tiếng gõ cửa sổ bên ngoài kia “cộc cộc cộc”.

Anh hơi ngẩn người ra, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, kéo toàn bộ rèm cửa ra. Chỉ thấy ở bên ngoài cửa sổ có một gương mặt xinh đẹp đang nhìn anh mỉm cười ngọt ngào. Cô mặc một chiếc váy xinh đẹp, nhẹ nhàng bay lơ lửng ở trên không trung ngoài cửa sổ, vẫy vẫy tay với anh.

“Oa Oa…”

Lục Tân kinh ngạc, sau đó anh chợt ý thức được, Oa Oa trước mặt là người thật tới, không phải là tinh thần thể.

Anh vội vàng mở cửa sổ ra, chỉ thấy cô gái này lấy chiếc hộp vẫn giấu ở đằng sau lưng ra, mỉm cười với anh.

Cô mang bữa tối tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận