Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 88: Đơn binh thần bí

Rất nhanh tổ nhỏ chi viện đã lên lầu, dùng một cái hòm thuỷ tinh để thu cái thi thể sống một mình kia, sau đó giữ lại người để làm kiểm tra tinh thần còn sót lại trong gian phòng này cùng với toàn bộ cao ốc lần sau cùng, trong khi bọn họ bận rộn có trật tự, Lục Tân dẫn em gái đi xuống lầu.

Bóng đêm đã bao trùm toàn bộ thành một màu đen, ánh đèn trong khu cư xá chiếu rọi mờ mờ ảo ảo xung quanh.

Lục Tân đón lấy gió đêm có phần mát lạnh, lại thở dài một hơi, nói vào trong kênh: "Cuộc loại bỏ lần này gần kết thúc chưa?"

Giọng nói của Hàn Băng truyền đến: "Còn một hai ngày nữa hẳn là kết thúc rồi, cuộc loại bỏ tương tự trên cơ bản một năm chỉ có một lần, chẳng qua là năm nay việc này đến trước thời hạn mà thôi. Bây giờ, các thành phố vệ tinh lớn cùng với chủ thành đều đang tiến hành loại bỏ nghiêm ngặt, xác thực phát cũng hiện không ít sự kiện ô nhiễm bí ẩn, có điều vẫn còn may, phần lớn đều chỉ là cấp C, thậm chí thấp hơn, xử lý tương đối dễ."

Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Hy vọng sự cố ô nhiễm như thế này sẽ không xuất hiện nhiều hơn nữa."

Hàn Băng trầm mặc một chút, bảo rằng: "Có phải là anh có một chút mâu thuẫn với sự cố ô nhiễm tương tự không?"

Lục tân nao nao: "Hả?"

Hàn Băng trả lời: "Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc sa sút của anh, nếu như anh không thích, hoặc là mâu thuẫn với loại sự cố ô nhiễm thế này, tôi có thể nhập vào tư liệu của anh, như vậy, sau này lúc thành phố Thanh Cảng có sự cố ô nhiễm cùng loại sẽ cố gắng hết sức sắp xếp cho anh tránh qua."

"Vậy cũng không có."

Lục Tân ngơ ngác một chút, mới chậm rãi lắc đầu, đáp: "Quả thực tôi không thích loại chuyện thế này, hoặc nói đúng hơn là đều không thích tất cả ô nhiễm. Có điều công việc thì chính là công việc, nếu tôi đã nhận số tiền lương này, cũng đã kiếm được thù lao từ nhiệm vụ, đương nhiên phải làm tốt mặt công việc này, mặt khác... Cái người tên là Vương Sở này, hẳn là cũng vẫn luôn trông ngóng mình sớm bị phát hiện đúng không?"

Hàn Băng trầm mặc một chút, bảo: "Tôi cũng nghĩ thế!"

Sau đó giọng cô ta có hơi cao lên, có vẻ nhẹ nhàng hơn chút, cười nói: "Bây giờ phòng hành chính đã và đang suy nghĩ tu sửa càng nhiều tháp tín hiệu một lần nữa, cũng tung ra càng ngày càng nhiều điện thoại di động vào thị trường, chắc hẳn chuyện như vậy sẽ càng ngày càng ít thôi."

"Mặt khác, liên minh cũng đã cân nhắc đến cuộc sống u ám và trống rỗng, bắt đầu mở rộng sản xuất công nghiệp văn hoá giải trí, có lẽ không lâu sau đó, chúng ta cũng không cần cả ngày chỉ trầm mê ở tai biến trước phim ảnh cũ và trong những ca khúc nữa, có thể có được chính minh tinh của chúng ta, mà các giáo sư từng nói, sản nghiệp truyền bá trình độ giải trí văn hóa nhất định, cũng là thủ đoạn có ích trợ giúp mọi người làm dịu áp lực tinh thần."

"Hi vọng như thế đi..."

Nghe lời nói có hơi vui vẻ của cô gái này, Lục Tân cười cười, đáp: "Thù lao của nhiệm vụ lần này..."

"Yên tâm, có tôi đây!"

Trong kênh, giọng của Hàn Băng lộ ra rất nhẹ nhàng, cô ta bảo: "Tôi đứng về phía anh đây này, sau này phụ cấp bình thường, tiền lương cơ bản, cùng với thù lao mỗi một nhiệm vụ ở bên ngoài của anh, tôi đều sẽ phụ trách giúp anh tính toán cẩn thận và xin chuyển khoản nhanh chóng. Giống nhiệm vụ lần này, độ khó bên trên còn không bằng cấp D, thông thường mà nói, thù lao chỉ có khoảng một vạn, nhưng tôi sẽ giúp anh xin ít nhất là một vạn hai..."

Lục Tân nghe xong, trong lòng nổi lên thiện cảm: "Cảm ơn, cảm ơn..."

"Hì hì, tôi phải cảm ơn anh mới đúng chứ, anh đơn binh, anh đáng được như thế nhé..."

"Cho dù thế nào thì cũng phải cảm ơn cô..."

"Không không không, hẳn là tôi phải cám ơn anh, còn phải thay cho những người dân ở thành phố Thanh Cảng giống như tôi đây cảm ơn anh này..."

"Tôi nói cảm ơn với cô là nghiêm túc đó..."

"Tôi cũng nghiêm túc mà..."

Nghe lời Lục Tân nói, em gái ở một bên yếu ớt nhìn anh: "Anh dứt khoát đi đến chủ thành tìm cô ta để nói lời cảm ơn trước mặt là được rồi..."

Lục Tân hơi xấu hổ, sau khi kênh đóng, anh nhỏ giọng nói với em gái: "Người ta giúp anh tranh chấp thù lao mà..."

Em gái nghiêng đầu, đánh giá anh vài lần, khinh bỉ nói: "Có phải anh thiếu bạn gái hay không?"

"Nói cái gì đó?"

Lục Tân đỏ mặt trừng em gái một cái: "Đây là đồng nghiệp!"

Em gái hoàn toàn chẳng thèm để ý đến lời giải thích của anh, cũng không quay đầu lại mà thuận theo cột điện ở bên cạnh bò lên, nói: "Em thấy anh cũng đừng nghĩ nữa..., người ta là con gái của chủ thành, đều được nuông chiều từ bé đó, dáng dấp vừa xinh đẹp tính cách lại tốt, nghe nói là tiên nữ nhỏ đi vệ sinh không cần giấy, còn anh chỉ là viên chức nhỏ trong thành phố vệ tinh..."

"Đi nhà xí không cần giấy đúng thật sao?"

Ánh mắt của Lục Tân đuổi theo bóng dáng của em gái: "Em nghe được từ đâu đấy?"

"Anh đơn binh, vất vả cho anh rồi!"

Không đợi được em gái trả lời, chỉ thấy Trình Huy ôm súng chạy ra chào đón, một mặt khách sáo: "Cần tôi tiễn anh không?"

Bây giờ, cũng không chỉ là anh ta, xung quanh đang có rất nhiều người, bao gồm nhân viên cảnh sát và chiến sĩ phụ trách cảnh giới, đều đang bắn ánh mắt có một chút sùng bái lại kính sợ với Lục Tân. Dù sao đây là một nguồn ô nhiễm kinh khủng bọn họ chẳng thể đến gần được, sau khi Lục Tân một thân một mình lên lầu, lại chỉ dùng không đến mười phút, thậm chí đều không có nghe thấy bất cứ động tĩnh nào mà cũng đã giải quyết được triệt để.

Điều này khiến cho Lục Tân ở trong mắt bọn họ đã bịt kín một tầng sắc thái thần bí.

"Không cần, bên ngoài có xe!"

Lục Tân phát hiện người xung quanh đều đang nhìn mình, rồi vội vàng cười giải thích một câu.

Anh có hơi bất đắc dĩ nhìn bóng lưng em gái một chút, sau đó cùng với Trình Huy đi đến hướng cửa tiểu khu.

"Anh Hứa, vị kia chính là đơn binh sao."

Khi Lục Tân ngồi lên xe Jeep đang chờ anh trước cửa tiểu khu và đi đến sở cảnh vệ, có một chiếc xe con màu đen có vẻ không phù hợp với thời đại đậu ven đường cách cửa tiểu khu hơn năm mươi mét một, thân xe hiện lên hình giọt nước, nước sơn màu đen sáng đến mức có thể dùng để soi gương, nhưng không có qua cải tạo, cái bệ rất thấp, thuộc về một loại xe cũ kỹ không thực dụng.

… Không thực dụng ý chỉ là chỉ có thể chạy tốt trên đoạn đường trong nội thành, còn ngoại thành thì chẳng đùa được.

Mà trong xe, vị trí băng dựa vào bên trái có một ông cụ mặc âu phục thẳng tắp đang ngồi, bên người đặt một cây gậy ba-ton, tóc chải chỉnh tề, ông ta giữ lại bộ râu được cắt tỉa chỉnh tề nhưng màu đã xám trắng, một gương mặt gầy gò má cao, có vẻ rất có phong thái.

Ánh mắt của ông ta, thông qua cửa sổ xe một bên nhìn về phía xe Jeep đang chậm rãi lái đi, đương nhiên cũng nhìn thấy Lục Tân.

Ông ta khẽ nhíu mày rồi nói: "Chính là người này có thể trông thấy quái vật tinh thần à?"

Một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng dáng người có hơi gầy gò, ngồi ở bên cạnh ông ta, nhẹ gật đầu, bảo rằng: "Vâng, chính là cậu ta, cậu ta được chiêu mộ một thời gian còn chưa dài, nhưng đã có biểu hiện vô cùng tốt. Lần đầu chính thức tiếp xúc nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041 đã cứu ba thành viên tổ nhỏ điều tra của chúng ta, sau đó trong sự cố nguồn ô nhiễm đặc biệt số 039 cấp C, cũng hiện ra năng lực tìm tòi logic cực tốt, còn mới đây, ngài cũng nhìn thấy rồi, anh ta giải quyết cả thảy, trước sau cũng chỉ mười phút."

Ông cũng chỉ trầm mặc nhìn rồi hỏi: "Nghe nói, nguy hiểm khi cậu ta không khống chế được rất cao?"

"Mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả!"

Người trẻ tuổi kia cười nói: "Ít nhất, dựa theo tư liệu hiện nay mà xem, trái lại, cậu ta là người có biểu hiện ít mất khống chế nhất."

"Mặt khác lại còn có thể trực tiếp nhìn thấy tinh thần quái vật, thậm chí người giải quyết cho tới bây giờ, cũng chỉ có một mình cậu ta."

Ông cụ trầm mặc một hồi, nhẹ gật đầu, đáp: "Đúng, tôi vốn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác."

Người trẻ tuổi kia cười, bảo rằng: "Chỉ là, có một vấn đề, bây giờ cậu ta vẫn còn chưa cầm được giấy thông hành để đi về chủ thành."

"Đây chẳng tính là gì."

Ông cụ chậm rãi nhẹ gật đầu, bảo rằng: "Tôi có thể đón con gái đến thành phố vệ tinh 2, ở đây tôi vẫn có một ít sản nghiệp đó, vấn đề trọng quan trọng nhất ở chỗ, đây là tự mình ủy thác, nhất định phải đảm bảo rằng không thể trực tiếp sinh ra liên hệ với bộ thanh lý..."

Người trẻ tuổi cười nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần ngày định ra một thời điểm là được rồi."

"Vậy ngày mai đi!"

Ông cụ khẽ trầm mặc một chút, nhẹ thở dài: "Tình trạng của con bé đã vô cùng nghiêm trọng rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận