Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 818: Làm thế nào mới được ở bên nhau (2)

Dù sao đêm đã khuya, không còn tàu điện ngầm, hơn nữa Lục Tân cũng không có mặt mũi đi nhờ xe cảnh sát về nhà, vì thế anh nhận ý tốt của cô cảnh sát, ngồi lên chiếc xe điện màu hồng phấn, dẫm chân ga, chạy bon bon trên đường phố Thanh Cảng.

Lúc anh lái chiếc xe điện mini màu hồng phấn chạy đến chân tòa Đài Ánh Trăng, thì ngẩng đầu nhìn lên.

Trong lòng lập tức dâng trào một cảm giác sợ hãi.

Cửa sổ luôn luôn tỏa ra ánh đèn ấm áp lúc này đột nhiên tối đen như mực.

Cả tòa nhà đều tối thui không có một ánh đèn, giống như chưa từng có người nào ở đấy.

Chỉ có gió đêm lẳng lặng thổi qua tòa nhà.

“Thình thịch...”

“Thình thịch...”

Lục Tân cố gắng đè trái tim hoảng sợ đập thình thịch xuống, đẩy xe điện mini vào trong hiên, rồi khóa kỹ nó lại.

Sau đó, anh bước từng bước lên bậc thang.

Cầu thang tối đen xòe tay không thấy rõ năm ngón, Lục Tân có thể nghe rõ tiếng bước chân của mình.

Có lẽ là bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, nên tiếng bước chân có vẻ vang vọng lạ thường, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng vọng lại.

Anh bị một nỗi cô độc lạ thường bao trùm, gần như muốn vịn tường ngồi xuống.

Nhưng anh vẫn cố nhịn, thậm chí còn nện bước nhanh hơn nữa.

Đi thẳng một hơi lên tầng bốn, sau đó anh từ từ đi đến trước cửa nhà số bốn mươi.

Trong phòng không có ánh đèn hắt ra, giống như ngoài hành lang, chỉ có một bóng đêm âm u.

Cũng không hề có một tiếng động nào.

Lục Tân hít sâu một hơi cố giữ bàn tay không run rẩy, chậm chạp móc chìa khóa ra mở cửa phòng.

Cạch.

Sau một tiếng động thanh thúy quanh quẩn ở hành lang yên tĩnh, cửa nhà đã được mở ra.

Lục Tân thấp thỏm bước nhẹ vào trong nhà.

Trong phòng lờ mờ tối, chỉ có một vài ánh đèn đường xuyên qua mức rèm dày nặng hắt vào trong.

Nương theo chút ánh sáng le lói này, Lục Tân có thể miễn cưỡng phân biệt được bố cục trong căn nhà.

Một vài vật dụng trong nhà nằm lung tung, dường như còn có thể nhìn thấy mạng nhện bao quanh nó, hoa cắm trong bình hoa trên bàn đã sớm khô héo, bức màn dày nặng rách từng mảng từng mảng, sàn nhà và mặt tường có vài vết ố to.

Anh không biết đó có phải vết máu hay không nữa.

Cả căn phòng này chỉ còn một mình anh…

Trái tim Lục Tân như ai khoét một lỗ, đột nhiên anh mất thăng bằng, lảo đảo lùi về sau một bước, dựa lưng lên tường.

Anh trượt xuống chân tường, ngồi co cục, trong lòng chỉ cảm thấy đau khổ trống rỗng.

Nhưng khi Lục Tân che đầu lại từ từ gục xuống thì đỉnh đầu anh đột nhiên bị một thứ gì đó chạm nhẹ vào.

Hai cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo ôm gương mặt của anh.

Lục Tân ngẩng phắt đầu dậy, lập tức nhìn thấy một mái đầu rối bù và một khuôn mặt vặn vẹo đến mức quái dị.

Há miệng để lộ hàm răng sắc nhọn, hốc mắt như một hố sâu đen đặc.

Không ngờ có một cái đầu người đang treo trên đầu anh, đột nhiên cô xuất hiện trên nóc nhà, rồi cùng Lục Tân bốn mắt nhìn chằm chằm nhau.

“Á...”

Lục Tân hơi há miệng, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.

Sau đó cả người anh nhào về phía trước, dùng sức ôm chặt cái đầu nhỏ này, cái đầu nhỏ bị niềm vui sướng ập đến ào ào làm choáng váng.

“Hì hì...”

Sau đó cô gái treo ngược nở nụ cười xấu xa: “Vừa rồi anh hai đã khóc…”

“Tách!”

Không biết ai đã mở công tắc đèn trong nhà.

Bóng đè dần từ mờ nhạt rồi trở nên sáng bừng, làm cho những cái bóng kéo dài trong nhà dần dần trở nên ngắn lại.

Dưới ánh đèn, người phụ nữ ưu nhã tinh xảo đang mỉm cười đứng bên cửa sổ, nhìn Lục Tân với ánh mắt dịu dàng. Bên bàn ăn, có một người đàn ông vẻ mặt nham hiểm hung ác ngồi đó, hừ lạnh một tiếng: “Về muộn như vậy, muốn cho cả nhà chết đói à?”

Một niềm vui sướng không cách nào diễn tả được xộc thẳng vào trái tim Lục Tân.

Anh vội đứng dậy, ôm em gái đang cười khằng khặc vào trong lòng, luôn mồm luôn miệng nói: “Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi.”

Sau đó thô bạo lườm em gái: “Em mới khóc đó.”

Cả nhà ngồi ở trước bàn ăn im lặng ăn cơm tối, chiếc ti vi cũ kỹ lại được mở lên.

Ở bên ngoài nhìn vào, căn nhà số bốn mươi trong tòa nhà cũ kỹ lại tỏa ra ánh đèn ấm áp.

“Oa Oa không sao chứ?”

“Không sao.”

“Xác định không sao thật?”

“Không sao mà.”

“Đã kiểm tra cẩn thận chưa?”

“Không sao cả.”

Cũng vào thời gian này, Oa Oa đã về đến nhà của cô bé.

Ở bên ngoài là giáo sư Trần, bí thư Tô, người thuộc bộ bảo vệ thành phố, chuyên gia tâm lý giỏi nhất bộ phận thông quan đặc biệt và vài bác sĩ nổi tiếng từ các khoa khác nhau của Thanh Cảng đã bỏ hết mọi việc bận rộn để đến kiểm tra xem Oa Oa có phải thật sự không có vấn đề gì hay không.

Tiểu đội phục vụ ban đầu cũng có vẻ rất khẩn trương, liên tục kiểm tra.

Nhưng rồi sau đó có một người cảm thấy hơi phiền, vì thế liếc mắt lườm mọi người: “Có thấy phiền không, Oa Oa không cần nghỉ ngơi sao?”

“Được được được, nghỉ ngơi nghỉ ngơi... Tốt nhất ngày mai lại kiểm tra thêm một lần nữa.”

Lúc này một đám người lải nha lải nhải mới đẩy nhau chuẩn bị rời khỏi đây.

Mà trong nhà, Oa Oa đã thay đồ ngủ mùa thu, tắt đèn, đã đến giờ lên giường nhưng cô bé chỉ ngồi đó, nhíu mày lại, ánh mắt có hơi dại ra, ngây người ước chừng khoảng vài phút, đột nhiên cô bé nói:

“Phải làm sao mới được ở bên nhau?”

“Hả?”

Nhân viên thuộc tổ phục vụ đang kiểm tra lần cuối trong phòng, đang định đi ra nghe vậy thì quay người lại.

Bỗng nhiên cô ấy nhìn thấy lúc này Oa Oa đã tháo kính áp tròng xuống.

Đôi mắt cô bé trong veo, lặng lẽ nhìn mình, nhưng mà thiết bị cảnh báo trên bộ đồ phòng hộ của cô ấy lại không có một chút phản ứng nào.

Sau vài giây sửng sốt, cô ấy mới bất ngờ giật mình hít sâu một hơi.

Một tiếng gào thét vang vọng xuống dưới tầng: “Nhanh…”

“Nhanh lên đây xem…”

“Có chuyện lớn rồi, hình như ảnh hưởng mặt trái của Oa Oa đã biến mất rồi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận