Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1518: Đây chính là ổ cứng sáng thế (2)

"Xào xào xào..."

Đột nhiên, tiếng lật trang sách nhanh chóng vang lên.

Từng cảnh tượng vụt nhanh qua trước mặt Lục Tân, giống như một cuốn băng ghi hình với tốc độ bỏ qua khung hình nhanh chóng.

Tầm mắt của Lục Tân dường như mất đi tiêu cự, trở nên trống rỗng một cách lạ thường.

Trong một thoáng, anh chợt tỉnh dậy từ hoang mang tột độ.

Trong tầm nhìn, chỉ có những ký hiệu ngoằn ngoèo và kỳ dị được viết bằng máu trên các bức tường của nhà giam này.

Mỗi cái đều không ngừng phóng to, chiếm hết tầm nhìn của anh.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh đột nhiên nhìn thấy gã điên tên Lục Thiên Minh đó đang đứng ngây dại giữa nhà giam.

Anh ta cúi thấp đầu, máu chảy ròng ròng trên mười đầu ngón tay.

"Nhìn thấy không?"

Anh ta chậm rãi quay người lại, nhìn Lục Tân trước cửa nhà giam.

Sau bao nhiêu năm, vào lúc này ánh mắt họ chạm nhau.

Sau đó một dòng thác tinh thần khổng lồ nở rộ vào lúc này, Lục Tân nhìn thấy một nụ cười buồn bã hiện lên trên khuôn mặt của anh ta.

Môi anh ta mấp máy, thầm nói ra ba từ:

"Khởi động lại."

Thế là, Lục Tân cảm thấy lực lượng tinh thần của mình rơi xuống vô tận trong giây lát.

Mặt đất bên dưới dường như đột nhiên không còn tồn tại, bản thân bắt đầu hoàn toàn rơi trong vô hạn, như rơi khỏi vách núi, như rơi vào chân không vô biên, thậm chí giống như rơi vào bầu trời đầy sao, cuối cùng, đến một nơi.

Anh nhìn vào không gian cực đại phía dưới.

Đó là những dãy đĩa Petri, được nối với nhau bằng những sợi dây cáp dày và những dụng cụ tinh vi.

Trong mỗi đĩa Petri đều có người túm tụm, không mảnh vải che thân, nam nữ đều có, vô biên bất tận.

Đĩa Petri thành vùng, có thể chiếm hết tầm nhìn của mọi người.

Giữa mỗi đĩa Petri lại có các đường ống và dây cáp dày được nối với nhau.

Mỗi 4 hàng 5 đĩa Petri xếp thành một nhóm 20 đĩa. Mỗi 4 hàng 5 nhóm thành một hố. Mỗi 20 hố thành một kho. Mỗi 100 kho thành một đơn vị. Sau đó góc nhìn kéo dài ra vô hạn, Lục Tân nhìn thấy ít nhất hàng chục ngàn đơn vị xếp hàng cạnh nhau trong hố sâu khổng lồ.

Bên mép hố sâu, một người mặc chiếc áo choàng đen kỳ lạ, có họa tiết giống mặt sau của quân bài J bích, đang lặng lẽ quan sát từ bên cạnh hố sâu.

Theo tiếng ngâm tụng thì thầm và tiếng thao tác máy của họ.

Trong hố sâu khổng lồ, bóng dáng tòa nhà màu đỏ sậm bắt đầu xuất hiện, giống như một công nghệ chiếu ba chiều khổng lồ.

Tòa nhà từ không tới có, nhanh chóng được xây nên.

Các loại quái vật hình người vặn vẹo tôi luyện nanh vuốt sắc nét từ trong hình chiếu này.

"Đi vào rồi..."

Họ ngước nhìn, nhìn nhau và mỉm cười, ánh mắt như đầy vẻ yên tâm và vui sướng.

Nhưng Lục Tân cũng đang bên hố nhìn đĩa petri bên dưới, đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.

"Xẹt!"

Anh đột nhiên nhìn thấy trong đĩa petri, tất cả mọi người đồng loạt mở mắt.

Đôi mắt họ đờ đẫn, nỗi đau và sự tuyệt vọng trong đôi mắt như chất chứa, đồng thời lao về phía bản thân.

"Hù..."

Hình ảnh bất tận tràn vào trong mắt Lục Tân, tạo thành hồi ức của những khung cảnh chân thật.

Anh đã không tự chủ được, hòa nhập vào trong ký ức đó và coi đó như những gì mình đã trải qua trong cuộc đời.

Anh như bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, ngẩng đầu lên, khàn giọng hét lên: "Khởi động lại thế giới, bọn họ chuẩn bị..."

"Khởi động lại thế giới."

"Tỉnh lại rồi..."

Cùng lúc đó, hai vị tiến sĩ Trương và Vương chợt phát hiện thấy Lục Tân đã tỉnh dậy, vội vàng chạy đến đón.

Tiến lên hai bước, ngơ ngác nhìn Lục Tân, nhưng lại có chút không dám tới gần.

"Cậu..."

Họ chần chừ, không dám nói to: "Cậu đã thấy gì?"

"Tôi..."

Lục Tân khó khăn quay lại, đối mặt với họ, những người đang hoảng loạn, cùng với Tiến sĩ An, người đang suy nghĩ với khóe mắt rỉ máu.

Kiềm nén đến cùng cực, anh khó khăn nói: "Ổ cứng sáng thế..."

"Tôi đã nhìn thấy, ổ cứng sáng thế mà mọi người đang tìm kiếm..."

Hai vị tiến sĩ Trương và Vương, biểu hiện kinh hãi, nhưng nhất thời không biết nên mở lời thế nào.

Tiến sĩ An đang đứng cách họ không xa, từ từ đưa tay áo lên lau máu chảy ra từ lỗ mũi, khóe mắt, thậm chí cả lỗ tai do sử dụng năng lực quá mức gây ra, vì lau qua loa nên máu loang khắp mặt, khiến cô ta nhìn có chút thê thảm, sau đó mới chậm rãi thấp giọng đáp lại: "Tôi cũng đã nhìn thấy..."

"Hóa ra đây chính là thứ mà các nhà nghiên cứu thế hệ đầu tiên đang theo đuổi..."

"Thứ bị hắn che giấu, cuối cùng cũng nổi lên mặt nước..."

Cũng ngay lúc Lục Tân nhìn thấy những thông tin còn sót lại trong quá khứ và rơi vào tình trạng vô cùng hoảng loạn.

Ở một nơi cách địa điểm cũ của viện nghiên cứu không xa.

Trong một tòa nhà màu xám lạnh lẽo lấp ló một nửa trong vách núi, có người đứng trước cửa sổ cao kiểu Pháp, yên lặng nhìn về phía địa điểm trước đây của viện nghiên cứu, trán nhăn lại, cơ mặt co giật nhẹ.

"Ngu xuẩn!"

"Hạng mục quy tụ trí tuệ hàng đầu thế giới đã bị trì hoãn hàng chục năm vì sự buông thả của một kẻ cà lơ!"

Trong giọng nói của hắn mang theo vẻ tức giận sâu sắc: "Cho tới hôm nay mới giao vào tay một kẻ không liên quan gì như vậy."

"Đây đúng là sự trớ trêu lớn nhất của thế giới..."

"Dù sao cũng đã bị hắn làm ô nhiễm qua, cho nên cũng không tính là kẻ không liên quan gì."

Bên cạnh, một ông già mặc áo choàng có hoa văn kỳ quái mỉm cười thấp giọng nói: "Nhưng chúng ta phải cảm ơn giáo sư Vương."

"Không có ông ta, chúng ta thật sự không thể tìm được vật chứa tương ứng."

"Bây giờ hắn đã giao lại ý thức đó, chúng ta cũng nên khởi chạy kế hoạch thu hồi vật thí nghiệm rồi."

"Được."

Người trước gật đầu nói: "Nhưng tên bạo chúa này rất gian xảo, cho nên..."

Giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng và cứng rắn: "Trực tiếp khởi động lực lượng của ổ cứng sáng thế đi!"

"Tôi không muốn nhìn thấy điều bất trắc xảy ra một lần nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận