Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 495: Tôi đến để báo cáo (2)

"Kít..."

Qua khoảng nửa tiếng, khi đang kiểm kê hàng hoá, bỗng nhiên có một chiếc xe thể thao vọt đến trước sân nhà kho.

Xét từ nguyên tắc "xe càng ít thực dụng người lái càng có tiền", chắc chắn người lái chiếc xe này vô cùng có tiền, cái xe mà anh ta lái có cái bệ cực thấp, thân xe sắp dán xuống cả mặt đất, thân xe dáng thuôn cùng với lớp sơn lập loè toả sáng, và khi lái xe cánh cửa kia được nâng thẳng lên phía trên, không chút nào không thể hiện rằng dù không dùng chiếc xe này thì cũng nên có một chiếc.

Người trên xe bước xuống là một người đàn ông mặc một chiếc áo jacket màu lam, quần dài vải và đôi giày da buộc dây màu vàng, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người thiên về béo ú, trên mặt đeo một cặp kính mắt, mặt không có biểu cảm thoáng nhìn qua, nhanh chân đi về phía đội xe.

"Chào Triệu quản..."

"Triệu quản, ngài đến rồi à..."

Nhân viên quản lý và công nhân bốc vác ở quanh nhà kho trông thấy người này, đều lập tức cúi đầu khom lưng chào hỏi.

Nhưng người đàn ông này lại chẳng hề lên tiếng, mà trực tiếp đi thẳng đến bên cạnh Cao Đình đang chăm chú xem kiểm tra hàng hoá.

Anh ta hơi nghiêng đầu, lãnh đạm đánh giá Cao Đình.

Trên mặt Cao Đình hiện rõ một loại biểu cảm trầm mặc, cô ta vờ như mình không nhìn thấy người đàn ông này, chỉ cúi đầu nhìn hàng hóa.

"Ha ha... thế mà cô.... Lại còn đến rất nhanh nữa!"

Trên gương mặt của người đàn ông kia hiện ra một nụ cười mỉa mai, tự nói một câu, sau đó nói với Cao Đình: "Cô đến văn phòng với tôi nào!"

Rõ ràng là sắc mặt Cao Đình hơi hoảng: "Tôi đang bận!"

"Tôi cũng bề bộn nhiều việc lắm."

Người đàn ông kia nhìn Cao Đình một cái rồi nói: "Cho nên, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi."

Nói rồi, anh ta trực tiếp quay người đi về hướng ký túc xá, xe thể thao cứ đỗ ở đó, tất cả công nhân bốc vác đều phải đi vòng qua.

Dường như Cao Đình đã trải qua một chốc chần chừ, nhưng cô ta vẫn đưa đơn hàng cho lão Chu, còn mình thì đi theo sau anh ta.

"Hừm..."

Nhìn dáng vẻ Cao Đình đi theo người đàn ông kia, Lục Tân trầm ngâm một chốc rồi cũng đẩy cửa xuống xe.

Lúc này, mấy chục chiếc xe tải lớn xếp cùng một chỗ, dòng người hỗn loạn, không có ai để ý đến anh. Anh chậm rãi băng qua dãy xe, đi theo sau lưng Cao Đình cách mấy chục mét, tiến vào khu ký túc xá mặc dù có hơi cũ nhưng bầu không khí vẫn còn rất nghiêm túc.

Sau đó, anh chậm rãi đi dạo bên trong khu lầu, hai tay chắp sau lưng như một lãnh đạo già đã về hưu.

Nhìn từng chút một vài tờ quảng cáo dán trong hành lang, cũng có các loại nguyên tắc công tác và những kỷ luật cần phải tuân thủ.

Lục Tân trông thấy một loạt ảnh chụp trên vách tường bên trái ở lầu một.

Phía trên là ảnh chụp ban quản trị trong nhà kho này, phía trên là chủ nhiệm nhà kho, phía dưới là chủ quản nhập kho, chủ quản kiểm chất, chủ quản bảo vệ, các chuyên viên sắp xếp, chủ quản Triệu vừa gọi Cao Đình đến kia cũng ở bên trên, là chủ quản kiểm chất tên là Triệu Hội.

"Trông cũng không lợi hại lắm, lúc ở Thanh Cảng, mình cũng từng được thăng làm chủ quản rồi..."

Lục Tân yên lặng nghĩ thầm trong lòng.

"Anh à, anh à, bọn họ đang cãi nhau..."

Không lâu sau, em gái vui sướng bò tới từ theo hành lang vách tường, cười ha ha thần bí nói với Lục Tân.

Lục Tân thấp giọng nói: "Sao lại cãi nhau rồi?"

Em gái vui vẻ bép xéo: "Người đàn ông kia vừa lên đã sờ mó người phụ nữ kia, người phụ nữ kia đánh rớt tay của anh ta, người đàn ông rất tức giận, mắng người phụ nữ kia rằng cô đừng tưởng tôi không biết những gì cô làm, muốn dùng cách này để khiến người ta ghét bỏ, cô đúng là muốn chết mà, sau đó còn níu lấy tóc của người phụ nữ, hỏi rằng có phải cô ta cấu kết với những người khác hay không, còn nói, cho dù cô có làm gì thì cũng đều không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu..."

Vừa nói, em gái vừa nắm hai bàn tay nhỏ lại, dùng sức vung, sức lực càng tăng mạnh hơn.

Lục Tân nhìn vẻ mặt hưng phấn của em gái, bèn sửa lại: "Đây không phải là cãi nhau, đó là mắng người."

"Vậy, chúng ta biến hắn thành món đồ chơi nhé?"

Con mắt của em gái sáng lấp lánh, cũng không để ý đến trọng điểm của Lục Tân.

Lục Tân lắc đầu nói: "Không được, thế là trái pháp luật."

Em gái thở hổn hển đáp lời anh: "Hắn là người xấu."

Sao anh lại cảm thấy hai chữ người người xấu được thốt ra từ miệng của em gái đây lại có chút là lạ nhỉ...

Lục Tân thầm nghĩ trong lòng, trên mặt anh nở một nụ cười: "Anh có một cách chơi rất hay, có muốn nghe hay không?"

Sắc mặt của em gái hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên Lục Tân chủ động đề nghị vui đùa với cô.

Sau khi đuổi em gái đi, Lục Tân liền chắp hai cánh tay, bước lên bậc thang đi đến từng tầng, nhìn các nhãn hiệu khác nhau của các văn phòng, cuối cùng anh trông thấy một căn phòng được đánh dấu "Văn phòng tổng giám đốc" ở tầng ba, liền nhẹ nhàng gõ gõ.

"Mời vào."

Một lát sau, bên trong vang lên giọng nói của một người đàn ông.

Lục Tân vặn chốt cửa đi vào, đồng thời trên mặt cũng hiện lên một nụ cười tươi tắn.

Lục Tân nhìn người đàn ông mặc âu phụ ngồi sau bàn làm việc, tóc chải ngược và gầy nhom, so sánh anh ta với bức hình chụp treo trên tường một chút, sau đó mới mỉm cười đi về phía anh ta, xa xa đưa tay ra: "Tổng giám đốc Vương có đúng không? Chào anh..."

Người mập mạp kia hơi ngẩn ra một chút, nghi hoặc nhìn về phía Lục Tân: "Cậu là ai? Đến đây làm gì?"

"Tôi đến để báo cáo."

Nụ cười trên mặt Lục Tân càng đậm hơn, anh nói: "Người dưới quyền của anh đang đòi hối lộ đấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận